Tả Thanh Vân tính toán thời gian, bắt đầu từ khi vị Đại lý tự thiếu khanh kia biết được tin tức Chương Minh sắp thành lại bại, cho đến khi hắn điều hành nhân thủ, bố trí cạm bẫy, thì có lẽ cũng sẽ phát động tại thời điểm này. Lúc này, ngoại trừ Tư Không Hinh ra thì hắn chỉ có thể dựa vào người huynh đệ sinh tử là Sở Hi Thanh này. Cha hắn, Tả Thiên Lộ cũng là một thuật sư lục phẩm, nhưng mười mấy năm chưa từng ra tay, nên không dựa dẫm được. Lúc này, Tả Thiên Lộ đang lâm trận mới mài thương ở khoang tàu bên dưới, nghiên cứu và tập luyện các pháp thuật mà hắn nắm giữ, cũng không biết có thể giúp đỡ được cái gì không? Mà vị Đại lý tự thiếu khanh thì khác, dù cách xa mấy ngàn dặm nhưng vẫn có thể điều động không ít cao thủ. Một khi có chiến đấu, tất sẽ là sinh tử một đường. Trong lòng Tả Thanh Vân rất băn khoăn, là do chuyện nhà của mình, mà để cho Sở Hi Thanh bị liên lụy vào chuyện hung hiểm như vậy, không cẩn thận còn phải mất mạng. Tuy nhiên, hắn biết Sở Hi Thanh sẽ không đi, một nhà già trẻ cũng phải dựa vào Sở Hi Thanh bảo vệ, cho nên cũng lười làm kiêu. Mười ngày nay, hắn cũng không nói một tiếng cảm ơn nào với Sở Hi Thanh cả. Ân tình cứu mạng cả một nhà già trẻ, đâu chỉ một tiếng ‘tạ ơn’ là có thể xong chứ. “Mị Nương truyền một thanh Càn Khôn phi kiếm từ kinh thành đến đây, nói là có vài sát thủ kim bài của Sát Sinh Lâu đang chạy về phía sông Đại Vận, ý đồ không biết. Ngoài ra, nàng còn dùng số tiền còn lại của ta để thua một cao thủ đáng tin cậy, bảo ta yên tâm.” Tả Thanh Vân nói đến chỗ này, trên mặt lại hiện lên một vệt ngờ vực. Tả Thanh Vân giao tất cả tiền tích góp cho Ngô Mị Nương, nhờ nàng đến kinh thành, khơi thông quan hệ giúp hắn. Từ tin tức của Ngô Mị Nương đến xem, dường như tình hình bên kinh thành rất tốt. Hình bộ, Lễ bộ, Đô sát viện, tất cả quan chức ở đó đều đồng tình với cha của hắn. Ngô Mị Nương cũng có thể tiết kiệm hơn 20 vạn lượng bạc. Có điều, dựa theo lời Ngô Mị Nương nói, từ khi bọn họ xuất phát từ quận Tú Thủy đến kinh thành, thì Ngô Mị Nương đã thuê cao thủ đi theo hộ vệ rồi. Nhưng đến nay vẫn không thấy tung tích người này đâu, có thể nói là như thần long thấy đầu không thấy đuôi. Tả Thanh Vân thầm nghĩ, Mị Nương nàng sẽ không bị lừa chứ? “Sát Sinh Lâu?” Mắt Sở Hi Thanh sáng lên, lòng thầm nói vị Đại lý tự thiếu khanh này thật là có tiền. Muốn mời sát thủ kim bài cấp độ lục phẩm của Sát Sinh Lâu mạo hiểm tính mạng ra tay một lần, đây không phải là một cái giá nhỏ, ít nhất cũng phải ba vạn lượng bạc cất bước. Vị Đại lý tự thiếu khanh kia lại thuê nhiều người như vậy, hơn nữa còn là cướp giết quan lại, vậy thì còn phải tăng giá. Người này phải tiêu không ít hơn hai mươi vạn lượng. Sau đó, thần thái Sở Hi Thanh tự nhiên: “Không ngại mời Mị Nương hỗ trợ tìm hiểu tình báo về những sát thủ kim bài này. Nếu như có thể biết võ đạo, thiên phú, pháp khí và chiến đồ của bọn họ thì tốt, không tìm hiểu được thì cũng không sao. Cũng chỉ là binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn. Trái lại thì là ngươi. . .” Hắn liếc mắt nhìn vị Bách hộ Chương Minh kia một chút: “Ngươi kiềm chế một chút, đừng chưa đi vào kinh thì người đã bị đánh chết.” “Không có gì, ta đã mua thuốc cho hắn khi còn ở quận Hợp An, đảm bảo hắn có thể không chết.” Tả Thanh Vân cười lạnh. Hắn hận Chương Minh đến thấu xương, người này là kẻ đầu tiên để cho hắn cảm nhận được mùi vị tuyệt vọng. Lúc này đương nhiên là phải dằn vặt kẻ này rồi. Bách hộ Chương Minh thì lại phát ra tiếng vang ‘ục ục’. Vì đề phòng hắn cắn lưỡi tự sát, nên Tả Thanh Vân đã dùng mấy cái ngân châm để đâm vào huyệt của hắn, khiến cho đầu lưỡi của hắn tê dại, muốn nói chuyện cũng không nói được. Chương Minh chỉ có thể dùng ánh mắt cầu khẩn để nhìn về phía Kế Tiễn Tiễn. Kế Tiễn Tiễn thì lại coi như không nhìn thấy. Tất cả những chuyện này đều là gieo gió gặt bão mà thôi. Huống hồ, hắn cũng đã không nói ra lời, đã không thể bại lộ thân phận của nàng. Kế Tiễn Tiễn lại càng không thèm để ý. Nàng lạnh lùng liếc mắt nhìn qua, trong mắt chứa ý cảnh cáo. Câm miệng! Cũng đừng nhìn ta, bằng không thì giết cả nhà ngươi! “Còn có hai chuyện nữa.” Tả Thanh Vân không chú ý đến Kế Tiễn Tiễn và Chương Minh vừa giao lưu bằng ánh mắt, hắn nhỏ giọng nói: “Tư Không Hinh nói dưới đáy nước có một luồng thi khí rất mạnh mẽ đang đi theo chúng ta, đi theo tận mười ngày rồi. Nhưng nàng xuống nước tìm kiếm vài lần, đều không tìm thấy đầu nguồn của luồng thi khí này.” Sở Hi Thanh nghe vậy thì bật cười: “Ta sẽ chú ý.” “Còn một việc nữa, chính là vị thuộc hạ Kế Tiễn Tiễn kia của ngươi.” Tả Thanh Vân dùng ánh mắt lập lòe để nhìn Kế Tiễn Tiễn. Lần này, hắn không mở miệng nói chuyện, mà dùng khẩu hình nói: “Tư Không Hinh nói Kế Tiễn Tiễn này rất không đúng, nữ tử này thâm tàng bất lộ, khí huyết rất mạnh, có thể nàng còn tu luyện một môn ngoại công nào đó, mà cảnh giới rất cao, đã là đao thương bất nhập rồi.”