“Hi Thanh, Mị Nương nàng gửi thư đến, có hai tin tức tốt. Cái thứ nhất là trấn Tây Sơn, Tây Sơn Đường của Hi Thanh ngươi vừa thắng một trận lớn, chín ngàn quận quân Tú Thủy bị nhà các người diệt gần sạch. Có người nói muội muội ngươi đã chỉ huy trận chiến này, không ngờ cô bé nhỏ tuổi, yếu yếu ôn nhu như Vân Vân lại có năng lực thống lĩnh vạn quân như vậy.” Tả Thanh Vân nói đến chỗ này, chỉ thấy vẻ mặt Sở Hi Thanh lạnh nhạt, không có ý quá vui mừng. Trong lòng hắn lại vô cùng bội phục, chỉ cho rằng Sở Hi Thanh tu tâm dưỡng tình rất tốt. Tả Thanh Vân lại nói đến tin tức tốt thứ hai: “Cái thứ hai là Thiên Cơ Võ Phổ, ngươi nhất định là không ngờ được, Hi Thanh ngươi thế mà lại trúng cử Thần Tú Thập Kiệt đao trên Thiên Cơ Võ Phổ.” “Đáng tiếc là vẫn không thể mua được kỳ Thiên Cơ Võ Phổ mới nhất, bằng không thì ta nhất định phải cẩn thận chiêm ngưỡng, rồi bảo tồn để làm kỷ niệm.” “Thần Tú Thập Kiệt đao?” Lúc này, trong mắt của Sở Hi Thanh mới hiện lên một vệt sáng rực. Tốt xấu gì hắn cũng lăn lộn ở thế giới này gần một năm, cũng biết sức nặng của Thần Tú Thập Kiệt đao. Một nửa người trong Thiên Bảng bây giờ, đều xuất thân từ Thần Tú Thập Kiệt. Đây hẳn là lý do vì sao điểm võ đạo của hắn lại tăng vọt. Huynh đệ họ Hồ làm việc quả thực là rất tốt, rất phóng khoáng, đúng là giúp đỡ bạn bè mà không tiếc cả mạng sống. Chờ hắn vào kinh, hắn nhất định phải mời bọn họ ăn tiệc, lại cho bọn họ một bao lì xì nữa. “Tiểu Sở trúng cử Thần Tú Thập Kiệt đao?” Đây là tiếng nói của Độ Vân Lai, hắn cũng đi từ trong khoang thuyền ra. Hắn chắp tay sau lưng, khẽ nhíu mày: “Tiểu Sở có trúng cử Thanh Vân Bảng của Thiên Cơ Võ Phổ hay không?” “Cái này thì không có.” Tả Thanh Vân lắc đầu: “Nhưng sức nặng của Thần Tú Thập Kiệt đao cũng không khác gì Thanh Vân Bảng cả. Tiểu Sở là người đứng thứ mười trên Thần Tú Thập Kiệt đao, vậy tiến vào phần cuối Thanh Vân Tổng Bảng là không thành vấn đề, ta đoán là kỳ tiếp theo sẽ lên thôi.” Hắn nhận ra vẻ mặt của Độ Vân Lai, liền kinh ngạc mà hỏi lại: “Độ trang chủ, có chuyện gì không thích hợp sao?” “Đương nhiên là không thích hợp!” Tả Thiên Lộ cũng đi ra ngoài boong thuyền: “Thật ra thì đây là chuyện tốt với cha con chúng ta, nhưng đối với tiểu Sở thì lại là một chuyện rất tồi tệ. Trước kia tiểu Sở xếp hạng quá thấp, chỉ xếp 29 trên Đông Châu - Thanh Vân Bảng, hiện giờ lại leo lên quá cao, trực tiếp vào Thần Tú Thập Kiệt. Tiểu Sở đột nhiên tăng mạnh như vậy, sẽ có rất nhiều tranh luận, làm sao có thể để võ lâm của phương bắc và hai châu Hà Lạc tin tưởng?” “Nếu như tiểu Sở vẫn ở Đông Châu thì cũng thôi, nhưng bây giờ hắn đang đến gần hai châu Hà và Lạc, nhất định sẽ có rất nhiều phiền phức, cái này gọi là cây cao đón gió lớn. . .” Tả Thiên Lộ vừa nói đến đây, tất cả mọi người liền nghe thấy có một tiếng quát to truyền đến từ hai bên bờ. “Chiếc thuyền quan phía trước, xin hỏi có quận Tú Thủy Sở Hi Thanh, người vừa leo lên Thần Tú Thập Kiệt ở trên thuyền các ngươi không?” Mọi người nghe vậy, tất cả đều liếc mắt nhìn lên trên bờ. Sau đó, liền thấy một đám thiếu niên mặc cẩm bào cưỡi ngựa chạy băng băng trên bờ sông. Bọn họ đều cưỡi ngựa tốt thượng đẳng ngày đi mấy ngàn dặm, không bao lâu đã chạy đến vị trí song song với thuyền. “Tại hạ Bách Nghiễm Đạt, hôm nay mộ danh mà đến, muốn chứng kiến đao pháp của Thần Tú Thập Kiệt một phen, xem xem mạnh hơn Bách mỗ ở nơi nào!” Đó là một thiếu niên có gương mặt trắng nõn, khuôn mặt vuông và rộng, hắn bình tĩnh nhìn về phía chiếc thuyền, ánh sáng trong mắt bắn tứ phía. “Sở Hi Thanh, ngươi có dám ứng chiến?” Tiếng người này vừa dứt, trên bờ bên phải cũng truyền đến một tiếng quát to. “Hôm nay thật là trùng hợp! Chân mỗ cũng đang muốn kiến thức đao pháp của người đứng thứ 10 trên Thần Tú Thập Kiệt đao, nhưng tiếc là đến muộn một bước, lại bị Bách Nghiễm Đạt ngươi đến trước.” Sở Hi Thanh nhướng mày, quay đầu nhìn về bờ bên phải. Hắn phát hiện đó cũng là một đội kỵ sĩ, khoảng tầm ba mươi người. Một người cầm đầu khoảng mười sáu tuổi, thân hình cao lớn, gương mặt trắng trẻo non nớt, môi hồng răng trắng, chưa trải qua mưa gió. Người này cười ha ha: “Tại hạ Chân Niệm, hiện đang đứng thứ 12 trên Ngô Châu – Thanh Vân Bảng, cũng muốn lĩnh giáo cao chiêu của Sở huynh! Nhưng bây giờ xem ra, chỉ sợ Chân mỗ khó mà toại nguyện.” Ý của hắn là, Sở Hi Thanh nhất định sẽ thua dưới đao của Bách Nghiễm Đạt, nên không đến lượt Chân Niệm hắn ra tay. Lúc này, đang là mùa nước cạn, đường sông bế tắc không chịu nổi. Trước sau có mấu chục chiếc tàu thuyền, thuyền hàng, thuyền quan, thuyền dân, tất cả đều bị tiếng nói của bọn họ hấp dẫn. Những người trên thuyền đều dồn đạp leo lên boong thuyền, tò mò nhìn về phía bên này. Còn có người kéo thuyền ở hai bên sông, cũng liếc mắt nhìn về phía bọn họ. Hắn vô thức muốn từ chối. Dù sao thì Sở Hi Thanh cũng tự cho rằng mình là người thành niên, khiêm tốn một chút thì tốt hơn. Hắn cũng không muốn gây rắc rối trên đường đi qua hai châu Hà và Lạc này