Nhưng một chớp mắt tiếp theo, Sở Hi Thanh liền nhìn thấy số lượng điểm võ đạo trong màn hình huỳnh quang hư ảo của mình đang thay tuổi, dường như có khuynh hướng hạ xuống. Sở Hi Thanh lập tức hiểu ra, hệ thống ba ba là không cho phép hắn khiêm tôn. Chỉ cần ngày hôm nay hắn dám từ chối, như vậy thì ngày mai cả thiên hạ này sẽ đồn đại, Thần Tú Thập Kiệt đao Sở Hi Thanh cũng chỉ như vậy, ngay cả can đảm để chiến đấu với đao khách cùng thế hệ mà cũng không có. Đến khi đó, số lượng điểm võ đạo nhất định sẽ giảm rất nhiều. Sở Hi Thanh không khỏi âm thầm thở dài. Hắn không ngờ mình cũng có một ngày phải chạy theo danh tiếng. Tuy nhiên, đối với cha con Tả gia thì đây lại là một chuyện tốt. Hiện giờ, có hàng vạn người chú ý đến hắn, vị Đại lý tự thiếu khanh kia cũng không dám tùy tiện ra tay với bọn họ. Đặc biệt là lực lượng trên quan trường, bất cứ quan lại có đầu óc nào, cũng sẽ không dám coi trời bằng vung mà tham gia chuyện đánh giết cha con Tả gia. Sở Hi Thanh hơi suy tư một chút, liền nở nụ cười tiêu sái, nhanh chân bước lên mũi thuyền: “Tại hạ Sở Hi Thanh, hôm nay đi qua quý bảo địa! Nếu hai vị anh kiệt Ngô Châu đã để mắt Sở mỗ, muốn lĩnh giáo đao pháp của ta, Sở mỗ há có thể từ chối?” “Có điều, nơi này không tiện lắm, chúng ta đi đến bến tàu ở quận Thiên Lăng phía trước. Ngô Châu các ngươi còn thiếu niên anh hùng dùng đao nào, hoặc thiên kiêu Thanh Vân Bảng nào khác, thì cũng có thể gọi đến. Sở mỗ sẽ ứng phó hết, miễn cho phiền phức!’ Quận Thiên Lăng là nơi trung tâm của Ngô Châu, bến tàu bên đó là một trong những nơi phồn hoa nhất tại đây. Sở Hi Thanh lòng thầm nói, nếu như nhất định phải chiến, vậy thì không ngại kiếm nhiều lợi ích nhất có thể. Hắn giao thủ với hai người này, vậy càng nhiều khán giả càng tốt. Khi Sở Hi Thanh vừa nói xong, toàn bộ người có mặt ở đây đều ồ lên. Vị thiên kiêu mới lên cấp Thần Tú Thập Kiệt đao này, không chỉ đáp ứng rất dứt khoát, mà còn đưa chiến thư với tất cả thiếu niên đao khách của Ngô Châu nữa! Sắc mặt Bách Nghiễm Đạt và Chân Niệm thì lại đọng lại, trong mắt hiện lên một tia lệ ý. Sở Hi Thanh này. . . quả thực là điên cuồng! Tả Thiên Lộ và Độ Vân Lai ở trên thuyền nhìn nhau một chút, sau đó không hẹn mà cùng lắc đầu. Tiểu Sở này, bình thường nhìn trầm ổn cẩn thận, không giống như một thiếu niên trẻ tuổi, nhưng không ngờ hôm nay lại không chịu nổi mấy lời kích thích này. Quả nhiên vẫn là người trẻ tuổi nóng tính, khí huyết tràn đầy, không lo không sợ to chuyện. . . . Nửa ngày sau, chiếc thuyền quan của mấy người Sở Hi Thanh chậm rãi tiến lại gần quận thành Thiên Lăng. Hành trình của bọn họ vốn không nhanh như vậy. Nhánh sông này đang vào mùa ùn tắc, nên tốc độ khá là chậm rãi. Tuy nhiên, có thể là chuyện hai người Bách Nghiễm Đạt và Chân Niệm hẹn chiến đã truyền ra ngoài, nên không chỉ đám tàu thuyền trên sông đều nhường đường cho bọn họ, mà những trạm gác trên sông của quan phủ cũng không làm khó bọn họ, một đường thông suốt. Vốn phải sáng sớm hôm sau mới đến quận thành Thiên Lăng, nhưng tối hôm nay đã đến nơi này. Mà thuyền của bọn họ còn chưa kịp cập bến, trên bến tàu quận thành Thiên Lăng đã tràn đầy tiếng huyên náo ầm ĩ. Sở Hi Thanh đứng trên boong thuyền, phóng tầm mắt nhìn qua, chỉ thấy cái bến tàu dài tầm mười dặm này, đã là người người nhốn nháo, đâu đâu cũng thấy người là người. Không biết có bao nhiêu người tụ tập tại nơi này, tiếng bàn luận của bọn họ như sấm dậy, truyền xa vài dặm. Thậm chí bọn họ còn dựng một cái võ đạo bằng đá xanh, cao tầm một trượng, rộng tầm hai mươi trượng ở nơi này rồi. Tình huống này. . .quả thực là rất hợp ý của hắn. Mà khi thuyền cập bến, trong phạm vi vài dặm quanh đây đều là tiếng quát mắng như sóng lớn thủy triều, từng làn từng làn sóng dâng trào, làm lòng người chấn động. Tả Thanh Vân nhìn tình cảnh này, sắc mặt hơi trắng bệch. Hắn kinh doanh võ đài và Thắng Bại Lâu, đã từng nhìn thấy cảnh tượng vạn chúng quát mắng nhiều lần rồi. Nhưng chỉ sợ người ở tòa bến tàu này bây giờ, phải không dưới hai mươi vạn người. Ma đại đa số người trong đó đều là võ tu nhập phẩm, làm cho người ta tê cả da đầu. Sở Hi Thanh cũng bị cảnh tượng đồ sộ trên bến tàu làm cho bất ngờ: “Không ngờ hai người kia lại có danh vọng cao như vậy ở Ngô Châu này.” Tả Thanh Vân nghe vậy liền phản đối. Lúc này, thuyền của bọn họ càng ngày càng gần bến, hắn đã có thể nghe thấy một số tiếng bàn luận ở trên bến tàu. Đại đa số người tại nơi này đều đang mắng Sở Hi Thanh càn rỡ. “Ngông cuồng! Nghe ý tứ trong lời nói của hắn, là muốn đao ép tất cả thiên kiêu Thanh Vân Bảng dùng đao của Ngô Châu chúng ta?” “Đây là coi thường Ngô Châu ta, cho rằng Ngô Châu ta không có ai sao?” “Vốn nghe nói người này vì nghĩa khí mà không tiếc đi xa vạn dặm, hộ tống bạn vào kinh. Ta vẫn rất bội phục cách làm người của hắn, nhưng không ngờ cái tên này lại ngông cuồng như vậy.” “Đáng tiếc là ta đã nhiều tuổi, qua tuổi Thanh Vân Bảng, bằng không thì ta cũng phải tham gia để cho hắn một bài học.”