“Vì vậy, trong thời gian đình chiến, mọi người cũng không được lười biếng. Mười hai ngoại đường ở Tú Thủy phải tiếp tục kinh doanh làm ăn, tích góp tiền tài, chế tạo thuyền mới, bổ sung nhân thủ, chuẩn bị đại chiến! Tất cả bang chúng lâu năm trong bang, cần phải tăng cường cảnh giới tu vị, không thể chậm trễ, nếu như không đủ tiền thì có thể vay tiền của bang.” “Sáu ngoại đường mới xây dựng ở quận Tầm Dương, mọi người cần phải thủ vững địa bàn, mua chuộc hào kiệt, mỗi một đường khẩu nhất định phải có ba trăm bang chúng tinh nhuệ, còn phải chế tạo một cứ điểm kiên cố! Còn về tổng đà. . .” Thiết Cuồng Nhân nhìn về phía Thiết Tiếu Sinh và Lâm Thạch: “Các ngươi cũng có chuyện để làm, Hải Thanh Bang mất trấn Tây Sơn, thanh thế đã không còn bao nhiêu, bang chúng không đủ ngàn người. Bây giờ chúng ta lại rảnh rỗi, có thể diệt Hải Thanh Bang rồi. Ta đồng ý bắt tay giảng hòa với mấy thế gia trong nội thành, nhưng không bao quát cả Hải Thanh Bang.” Theo Thiết Cuồng Nhân dặn dò, mọi người dồn dập đứng lên nhận lệnh. Lúc này, Thiết Cuồng Nhân nhìn Sở Hi Thanh cười nói: “Lần đình chiến này, đối với Tây Sơn Đường cũng là một chuyện tốt. Tây Sơn Đường của ngươi bây giờ, cứ một ngày trôi qua là thực lực lại tăng thêm một phần. Ta hi vọng trong vòng ba tháng, bang chúng của Tây Sơn Đường sẽ lên đến hai ngàn, lại mời chào 1500 thợ săn, hai ngàn tiều phu, thuận tiện bình định nốt mấy nhà tặc phỉ trên Tây Sơn, có thể làm được không?” Bên trong Tây Sơn, thợ săn thành niên chỉ có khoảng bảy ngàn đến tám ngàn người. Nhưng thật ra khu vực Tây Sơn này cực kỳ rộng lớn, ngang dọc đều mấy trăm dặm. Chỉ là Nam Lộc và Đông Lộc của Tây Sơn, cũng đủ để thu xếp ba vạn năm vạn thợ săn rồi. Chỉ cần Tây Sơn an bình xuống, liền có rất nhiều thợ săn và tiều phu kéo đến đây sinh sống. Sở Hi Thanh không dám chậm trễ: “Thuộc hạ tuân lệnh!” Dưới cái nhìn của hắn, chuyện này quá đơn giản. Mấy nhà tặc phỉ còn lại trên Tây Sơn đều đã bị thương nặng, không còn là đối thủ của Tây Sơn Đường. Thiết Cuồng Nhân khẽ gật đầu: “Ngoài ra, Tây Sơn Đường của ngươi còn phải chuẩn bị sẵn sàng, muốn xuôi theo sông Thái An về hướng quận Thái Sơn để mở rộng thế lực, huynh muội các ngươi là người của quận Thái Sơn, có thể mời chào anh kiệt của Thái Sơn cho Thiết Kỳ Bang ta, làm nền móng đặt chân ở Thái Sơn.” Sở Hi Thanh nghe vậy, vẻ mặt lại ngưng trọng, ngay cả tiếng địa phương của quận Thái Sơn mà hắn còn không nói chính xác nữa là. Lúc này, thần sắc của Thiết Cuồng Nhân hơi ngưng trọng: “Bây giờ chúng ta nói đến chuyện thứ hai, chính là chuyện Thiết mỗ thăng cấp tứ phẩm.” Khoảnh khắc này, bầu không khí trong đại sảnh cũng đọng lại. Bao quát cả Sở Hi Thanh, tất cả mọi người đều trở nên vô cùng nghiêm túc. Chuyện Thiết Cuồng Nhân thăng cấp tứ phẩm, liên quan đến hưng suy tồn vong của Thiết Kỳ Bang bọn họ. Khoảng tầm hai canh giờ sau, Sở Hi Thanh và Tùng Phong Kiếm – Lâm Thạch đều là sắc mặt ngưng trọng mà đi ra khỏi đại sảnh. Thật ra đại hội nghị sự này đã kết thúc từ nửa canh giờ trước, các đường chủ của Thiết Kỳ Bang cũng đã rời đi. Sở Hi Thanh ở lại đến bây giờ là vì thiết phục huynh đệ Thiết gia, cân nhắc thêm về chuyện Thiếu kỳ chủ. Hắn không chỉ không muốn làm Thiếu kỳ chủ gì đó, ngay cả chức phó kỳ chủ này cũng không muốn. Sở Hi Thanh dự tính mình chỉ còn ở lại quận Tú Thủy này khoảng nửa năm nữa, đó là nhiều nhất. Khi đó, hắn có thể giao Tây Sơn Đường cho mấy người Lý Thần Sơn hỗ trợ quản lý, hắn và Sở Vân Vân có thể tiến về bản sơn của Vô Tướng thần tông để tu hành. Nhiệm vụ hàng đầu của hai người bọn họ chính là tu hành, chỉ có nhanh chóng học đủ Nhai Tí Đồ, Sở Hi Thanh mời có năng lực nắm giữ vận mệnh của bản thân. Tuy nhiên, nửa canh giờ trôi qua, Sở Hi Thanh không chỉ không thuyết phục được Thiết Cuồng Nhân, trái lại còn bị huynh đệ Thiết gia thuyết phục. Thiết Cuồng Nhân cho rằng quy mô của Tây Sơn Đường bây giờ quá lớn, đã khiến cho rất nhiều bang chúng trong Thiết Kỳ Bang oán trách, cũng khiến cho rất nhiều người lo lắng. Cũng có rất nhiều người muốn chia tách Tây Sơn Đường, rồi đề bạt thêm mấy vị đường chủ đến quản lý. Trong những người này, quả thật là có một ít người đang lo nghĩ cho bang, lo lắng cho mọi người. Nhưng có một người là có dụng tâm khác. Thậm chí trong đó còn có những cái bóng của những thế gia trong Tú Thủy, ý đồ ly gián Thiết Kỳ Bang. Nếu như mặc kệ chuyện này không quản, tất sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của các huynh đệ trong bang, khiến các huynh đệ nội bộ lục đục. Nhưng nếu như Sở Hi Thanh trở thành thiếu kỳ chủ, vậy thì mọi chuyện sẽ khác. Thiếu kỳ chủ sớm muộn gì cũng kế thừa cả bang, thế lực dưới trướng mạnh một chút cũng không có gì đáng trách. Hơn nữa, công pháp của Thiết Giáp môn của bọn không đầy đủ, bên trong có rất nhiều tai họa ngầm. Ngay cả bí dược thăng cấp tứ giai, cũng đã hơn 100 năm rồi mà không có bất kỳ điều chỉnh nào. Mà hoàn cảnh và linh khí của vùng thế giới này, đang biến hóa mọi lúc mọi nơi. Hơn nữa, bí dược sau tứ phẩm lại hô ứng với ‘Thiên đạo’, nên càng phải cẩn thận hơn.