Bá Võ - Khai Hoang

Chương 889: Phương Bất Viên (3)



Sở Hi Thanh thì cũng không để ý lắm, bọn họ đã trở mặt rồi, với tính tình của
Sở Mính, sao có thể dùng mặt nóng dán vào cái mông lạnh của hắn.
Hắn chỉ âm thầm líu lưỡi.
Kinh Tây Sở thị thật sự là giàu có, hơn 190 phần lễ vật này, chính là hơn 60 vạn
lượng bạc.
Sở Hi Thanh chợt nghĩ đến, những của cải này rất có thể là từ trưởng phòng của
Sở gia, trong lòng lập tức không vui.
Người tứ phòng Sở gia thật sự là đám tạp chủng, cầm tiền của nhà hắn để đi thu
mua lòng người.
Nể tình Sở Mính chặn đao cho hắn, nên hắn bỏ qua lần này.
Chờ ngày sau, sớm muộn gì cũng tính rõ ràng với bọn họ.
Đúng lúc này, bảy bóng người bay đến nơi này.
Đó là đại trưởng lão Chiến đường Ngạo Quốc, đại trưởng lão Giáo Viên viện
Thanh Hư Tử, đại trưởng lão Thuật Sư viện Tri Phi Tử và bốn vị trưởng lão có
dung mạo khác nhau, nam nữ khác nhau.
Đám đệ tử thấy thế thì không khỏi ầm ĩ lên.
Tất cả đều không ngờ hành trình bí cảnh thời gian này, sẽ do ba vị đại trưởng
lão tự mình dẫn đội.
Những năm trước, đều là do Thanh Hư Tử và hai vị trưởng lão đi theo hộ tống.
Bọn họ lập tức khôi phục yên lặng, thần thái nghiêm túc, một mực cung kính,
phạm vi trăm trượng chung quanh đều có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Sau khi Ngạo Quốc bay xuống, liền quét mắt nhìn mọi người ở đây một chút.
Vị đại trưởng lão Chiến đường này, quanh người có huyết sắc nồng nặc quấn
quanh, khí thế cũng cực kỳ bá đạo.
Khi hắn đến, tất cả phi hạc đang nô đùa ở quanh đây cũng phải ngừng âm thanh,
đàng hoàng bay xuống mặt đất.
Tất cả chim tước chuột thỏ, phi trùng ruồi muỗi ở chung quanh đều phải ẩn nấp
trong bụi cỏ, không dám lên tiếng.
Mặt mũi hắn khá giống một con trâu rừng. Mũi chiếm gần non nửa khuôn mặt,
mũi hít khí trắng, phun ra huyết quang.
Hai mắt thì to lớn như chuông đồng, tràn đầy hung quang, nhìn thấy tất cả sợ
hãi trong lòng mọi người.
Ánh mắt của Ngạo Quốc hơi dừng lại trên người Sở Hi Thanh và Sở Mính, sau
đó liền thu hồi tầm mắt.
Hắn quay đầu nhìn về phía Tri Phi Tử: “Người đông đủ rồi, trực tiếp lên đường
đi, đừng rề rà.”
Tri Phi Tử hơi gật đầu, hắn hơi khoát tay, lập tức có vô số phù lục bay ra từ
trong tay áo của hắn, rồi hóa thành chim bay.
Những tấm phù lục này bay đến giữa không chung rồi bắt đầu chắp vá kết hợp,
cấu tạo thành một tòa thuyền bay dài tầm ba mươi trượng.
“Đi thôi!”
Tri Phi Tử ngự không mà lên, rơi vào trên thuyền bay kia.
Mà theo mấy người Ngạo Quốc lên thuyền, chư vị để tự cũng bắt đầu thể hiện
thần thông, hoặc là ngự không mà lên, hoặc là thi triển thân pháp, đạp không mà
lên, tất cả đều nhảy lên chiến thuyền ở hai mươi trượng trên không kia.
Sở Hi Thanh đã có thể thích nghi với huyết mạch Bạch Hổ, sau lưng hắn hiện ra
đôi cánh Bạch Hổ, cũng vẫy cánh mà bay lên, rơi vào trên thuyền.
Ngạo Quốc và chư vị trưởng lão đều ngồi ở đầu thuyền, đám đệ tử thì tìm một
vị trí để ngồi xuống.
Sở Hi Thanh nhìn ra các đệ tử rất kính nể và sợ hại Ngạo Quốc, thậm chí là câm
như hến.
Bao quát cả Sở Mính, tất cả mọi người đều ngồi đàng hoàng tại chỗ, không nói
một lời, không dám nhúc nhích.
Sở Hi Thanh cũng rất kiêng kị vị đại trưởng lão có khí thể bá đạo này.
Hắn cũng ngồi im lặng không lên tiếng, dành thời gian nghiên cứu Chân Ý Đồ
của Vô Cực Trảm mà Sở Vân Vân đưa cho.
Tốc độ của chiếc thuyền này rất nhanh, còn nhanh hơn thuyền Bình Thiên rất
nhiều. Nó qua lại ở trong sơn mạch, chỉ một khắc thời gian mà đã bay xa ngàn
dặm.
Khoảng tầm một canh giờ sau, chiếc thuyền bay này bỗng nhiên lơ lửng giữa
không trung.
Đại trưởng lão Thuật Sư viện Tri Phi Tử cũng không quá coi trọng cảm nhận
của hành khách trên thuyền, chỉ chưa đến ba cái hô hấp, chiếc thuyền đang bay
với tốc độ một khắc ngàn dặm này đã đột ngột dừng lại.
Mọi người trên thuyền đều bất ngờ không kịp chuẩn bị, suýt nữa thì ngã khỏi
thuyền.
“Chúng ta đi xuống!”
Theo Tri Phi Tử phất tay áo, chiếc thuyền này lại giải thể, hóa thành từng mảng
từng mảng phù lục rồi bay vào trong tay áo của hắn.
Đám người Sở Hi Thanh cũng không thể không thi triển các loại thần thông và
thân pháp để hạ xuống mặt đất.
Sau khi Sở Hi Thanh hạ xuống mặt đất, liền ngưng thần đánh giá chung quanh.
Đây là một hẻm núi to lớn, bốn phía đều là ngọn núi cao chót vót.
Trung ương hẻm núi là một tòa thạch tháp khổng lồ, cao vút tận mây.
Ngoài tháp thì lại được khắc vô số đồ đằng và văn tự cổ đại, nhìn qua rất đơn
sơ, cổ điển, thô ráp, lại vừa sâu xa tối nghĩa khó hiểu.
Bên ngoài thạch tháp còn có năm đám người khác, trong đó có hai đội là
khoảng một trăm người, ba đội còn lại thì có khoảng sáu mươi người, bọn họ
đều mặc trang phục không giống với Vô Tướng thần tông.
Khi Sở Hi Thanh đang quan sát những người này, một thanh niên trẻ mặc áo
xanh đệ tử nội môn, khuôn mặt ngay ngắn chỉnh tề, mũi rộng tai to, thân thể lùn
mà cường tráng đã đi đến bên cạnh Sở Hi Thanh.
“Những người này đều là tông phái minh hữu hoặc phụ thuộc của Vô Tướng
thần tông ta. Huyền tông nhị phẩm Thần Hoang Bất Lão thành và Bắc Thiên
Môn, tông phái tam phẩm Huyền Minh phái và Tuyệt Bích kiếm phái và Vĩnh
Hàn cung. Mỗi khi thần tông chúng ta mở bí cảnh, đều sẽ chia cho bọn họ một ít
danh ngạch.” 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com