Bá Võ - Khai Hoang

Chương 902: Tử vong (7)



Sở Hi Thanh cau mày, sau đó tiện tay ấn đè đao, trong mắt cất chứa lệ ý, nhìn
chằm chằm vào thiếu niên vầng trán rộng rãi, sắc mặt lạnh lùng, hai tay ôm
kiếm ở bên dưới.
“Lãnh sư huynh, ngươi không cảm thấy mình nên cho chúng ta một lời giải
thích sao?”
“Ta phải giải thích cái gì?”
Lãnh Sát Na vừa dứt lời, cũng cảm giác được hai người Chu Lương Thần và
Bạch Tiểu Chiêu đã ngăn chặn hai bên trái phải của hắn, hiện ra tư thế bao vây.
Lãnh Sát Na không khỏi hừ lạnh một tiếng: “Nếu ngươi muốn hỏi nguyên nhân
cái chết của Phương Bất Viên, ta chỉ có thể nói là viên ‘Thiên Nguyên từ thạch’
kia chính là vì Phương Bất Viên mà đến. Sau khi ta tiến vào, chỉ cách Phương
Bất Viên có sáu mươi dặm, chờ ta chạy được gần hai mươi dặm, Phương Bất
Viên đã bị một cao thủ thần bí tập kích đến gần chết. hắn thử bay lên trời, thoát
đi từ không trung, kết quả vẫn bị người kia giết chết, thi thể rơi xuống chỗ này.”
Sở Hi Thanh nghe vậy thì không cho ý kiến, đao ý của hắn vẫn khóa chặt Lãnh
Sát Na: “Sư huynh, những lời này của ngươi không thể nào chứng minh sự
trong sạch của ngươi.”
“Mọi người đều biết Lãnh mỗ học Cửu Cung Thiên Thuấn Kiếm, hoàn toàn
khác với vết thương ở trên người hắn.”
Lãnh Sát Na nở nụ cười thản nhiên, cầm cán kiếm trong tay: “Hơn nữa, ta vốn
trong sạch, cần gì phải tự chứng minh? Nếu Sở sư đệ nghi ngờ ta, vậy thì không
ngại chiến một trận, nhìn xem ngươi có thể làm thịt ta, báo thù cho Phương Bất
Viên hay không.”
Sở Hi Thanh đúng là có ý định ra tay.
Người này đúng là tu luyện Cửu Cung Thiên Thuấn Kiếm, nhưng cũng không
chứng minh được gì.
Vô Tướng công của bọn họ có thể mô phỏng chín mươi chín phần trăm công
pháp trong thiên hạ.
Người này hoàn toàn có thể dùng Vô Tướng công làm căn bản, kiêm tu một loại
kiếm pháp khác.
Phương diện này Sở Hi Thanh rất có cảm xúc.
Bởi vì nội quỷ bên cạnh hắn, thật sự là quá nhiều.
Sắc mặt Chu Lương Thần hơi âm trầm, khó hiểu hỏi: “Phương Bất Viên gặp
nạn, vì sao không sử dụng pháo hoa bảy màu để cầu viện? Còn nữa, vì sao khi
đó ngươi không ra tay cản hung thủ lại?”
“Sao ta biết được?” Lãnh Sát Na khẽ lắc đầu, giọng nói lạnh nhạt: “Có thể là
không kịp dùng. Còn vì sao ta không cản lại, là do thực lực của người kia hơn
xa ta, lại nắm giữ pháp khí không gian của Phương Bất Viên, trong đó có vài
món bảo bối mà ta cực kỳ kiêng kị.”
Hắn lạnh lùng nhìn Sở Hi Thanh: “Phương Bất Viên cực kỳ khôn khéo, cũng rất
sợ chết, hắn còn rất có tiền. Hắn chuẩn bị không ít đồ phòng thân, tất cả đều
không phải vật phàm. Dù cho ngươi và Ngũ vĩ Phong Sinh thú của ngươi gặp
phải, cũng chắc chắn phải chết.”
Sở Hi Thanh nhớ lại đánh giá của Kiếm Tàng Phong với Phương Bất Viên,
trong lòng cũng biết Lãnh Sát Na nói không sai.
Hắn vẫn không tin tưởng cho lắm, hơi híp mắt phượng, nói: “Không biết Lãnh
sư huynh có thể để cho ta lục soát không?”
Lãnh Sát Na cũng có thể đã giấu cái pháp khí không gian kia ở nơi khác.
Đây không phải là vì lừa gạt bọn họ, mà là vì lừa dối Vô Tướng thần tông.
Sở Hi Thanh biết Lãnh Sát Na này, hắn từng là nhân vật trên Thanh Vân Tổng
Bảng, vì đã gần mười tám tuổi, nên đã rớt khỏi Thanh Vân Tổng Bảng. Nhưng
thực lực của bản thân lại càng mạnh mẽ hơn, khó có thể suy đoán.
Tại giai đoạn lục phẩm thượng, Lãnh Sát Na chính là nhân vật trong đám người
đứng đầu nhất.
Người này mượn đồ vật mà Phương Bất Viên lưu lại, gần như có thể vô địch
trong bí cảnh.
Vấn đề là sau khi hắn để lộ những thứ đó, thì chắc chắn sẽ phải đối mặt với sự
truy sát của Vô Tướng thần tông.
Sở Hi Thanh cũng biết khả năng mình tìm thấy pháp khí không gian ở trên
người Lãnh Sát Na là không lớn, nhưng vẫn muốn lục soát một chút.
Nói không chừng còn có thể tìm thấy đầu mối gì đó.
Mà ngay khi Sở Hi Thanh vừa nói xong, Sở Mính đã dẫn hai đạo thị Sở Sơn Sở
Trạch đi đến.
Sắc mặt nàng lạnh lùng, mắt hàm chưa ngờ vực: “Lãnh sư huynh, ta cũng muốn
biết pháp khí không gian của Phương Bất Viên có nằm ở trên người ngươi hay
không?”
“Không sai!”
Lúc này, cũng có hai vị nam tử thanh niên xuất hiện ở phía nam.
Một người trong đó khoảng hai mươi, sắc mặt đỏ thẫm, mày tằm, mắt tam giác,
mũi như lửng mật.
Tay hắn đè thanh kiếm bên hông, kiếm ý lạnh lẽo nhắm thẳng vào Lãnh Sát Na:
“Từ vết thương của Phương sư đệ đến xem, đây nhất định là một môn kiếm
pháp cao siêu, hơn nữa hắn tuyệt đối không chết trong tay sinh linh của bí
cảnh.”
“Mà phạm vi trăm dặm quanh đây, người có hiềm nghi lớn nhất chính là Lãnh
sư đệ ngươi. Chúng ta chỉ có thể xác định cái pháp khí không gian kia có ở trên
người Lãnh sư đệ ngươi hay không, thì mới có thể bài trừ hiềm nghi với sư đệ
ngươi.”
Khoảnh khắc này, tay cầm kiếm của Lãnh Sát Na đã nổi gân xanh.
Ánh mắt của hắn cũng càng lạnh lẽo hơn. 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com