Sở Hi Thanh nắm chặt chuôi đao. Hắn cho rằng Lãnh Sát Na muốn rút kiếm liều mạng với bọn họ. Kết quả Lãnh Sát Na lại ‘chậc’ một tiếng, rất có loại cảm giác ‘kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt’ mà bỏ kiếm trong tay xuống: “Lục soát thì lục soát, nhưng nhất định phải là con Ngũ vĩ Phong Sinh thú kia lục soát, những người còn lại thì coi như xong, bằng không Lãnh mỗ tình nguyện liều mạng.” Sở Mính nghe vậy thì hơi cau mày, vẻ mặt hơi khó hiểu: “Vì sao? Vì sao nhất định phải là nàng?” Lãnh Sát Na nghe vậy thì cười nhạo một tiếng, lạnh lùng lườm Sở Mính một cái: “Đương nhiên là vì ta không tin được tất cả mọi người ở đây.” Hắn nhìn cũng đã nhìn ra, trong tất cả mọi người ở đây, chỉ có con Linh sủng của Sở Hi Thanh là ngây thơ trong sáng nhất. Còn tên Sở Hi Thanh kia, có người nói tên này là Kỳ chủ của Thiết Kỳ Bang, hơn nữa còn có danh tiếng hào hiệp trượng nghĩa ở phía nam. Nhưng Lãnh Sát Na cũng đã nhìn ra, thật ra người này cũng giống như Phương Bất Viên, cả hai đều rất âm hiểm, xấu bụng. Nhưng con Linh sủng này của hắn vẫn nhỏ tuổi, chỉ tương đương với thiếu nữ mới dậy thì của nhân tộc, ánh mắt rất trong sáng. Dù Sở Hi Thanh muốn sai khiến nó làm việc xấu, con Ngũ vĩ Phong Sinh thú này cũng không làm được, nhất định sẽ lòi đuôi. Sở Hi Thanh vẫn chưa buông lỏng cảnh giác, hắn hơi nhướng mày lên: “Tiểu Chiêu, ngươi đi, nhìn xem trên người hắn có thứ gì khả nghi không, đặc biệt là pháp khí không gian. Nhớ kỹ là phải cẩn thận.” Hắn lo Lãnh Sát Na cố tình dụ dỗ Bạch Tiểu Chiêu tới gần. Nhưng sau khi Bạch Tiểu Chiêu đến gần, lại dùng móng vuốt vỗ vào tay chân và lồng ngực của Lãnh Sát Na một phen, sau đó liền quay đầu, khẽ lắc đầu với Sở Hi Thanh. Bạch Tiểu Chiêu không cần lục soát cẩn thận, nàng có thể dùng những tia sét bé nhỏ, bao trùm tất cả vị trí trong ngoài cơ thể của Lãnh Sát Na. Những tia sét nhỏ này vừa tiếp xúc với pháp khí và chiến đồ của Lãnh Sát Na thì sẽ có phản ứng tự nhiên. Lúc này, không chỉ Bạch Tiểu Chiêu cảm ứng được tình huống của Lãnh Sát Na. Mà những người còn lại cũng có thể cảm ứng được đại khái, biết trên người hắn có pháp khí gì, có loại chiến đồ gì. Vẻ mặt Sở Mính thả lỏng, ý cảnh giác trong mắt cũng giảm bớt một chút. Sau đó, nàng cũng nhảy lên trời, đi đến bên cạnh thi thể Phương Bất Viên, ấn vào cổ của Phương Bất Viên để cảm ứng. “Phương Bất Viên tử vong trong khoảng một khắc trước, ngay trước khi chúng ta đến đây không lâu.” Sở Mính có gia học sâu xa, võ đạo uyên bác, rất nhanh đã cảm ứng được: “Hung thủ dùng chính là kiếm pháp, hơn nữa rất có thể là Thần Khí Vô Thương Kiếm được lưu truyền trên giang hồ, hoặc là kiếm pháp tương tự với nó. Kiếm pháp rất mạnh, chuyên phá ngoại cương, lại nổ tung bên trong. Ngoài ra, trong cơ thể Phương Bất Viên còn có lực lượng lôi đình, có thể người này nắm giữ huyết mạch hệ Lôi.” Nàng lại quay sang hỏi Lãnh Sát Na một câu: “Lãnh sư huynh, ngươi nói ngươi từng nhìn thấy hung thủ kia, khi đó ngươi có thấy kẻ kia có gì đặc thù hay không?” “Không để ý.” Lãnh Sát Na hai tay ôm kiếm, giọng nói lạnh nhạt: “Hai chúng ta tiến vào bí cảnh, dùng tin phù để hẹn gặp nhau ở núi lửa, khi ta phát hiện Phương Bất Viên bị tập kích, thì vẫn còn cách bốn mươi dặm.” “Sau đó, ta dùng hết tốc lực để chạy đến, mới chạy được hai mươi dặm thì Phương Bất Viên đã xong. Còn xa như vậy, ta nào thấy rõ? Huống hồ, tất cả tinh thần của ta đều tập trung vào thi triển thân pháp. Nhưng nếu như người kia mà xuất hiện ở trước mặt ha, thì có lẽ ta có thể nhận ra.” Sở Mính không khỏi nhíu mày. Nàng liếc mắt nhìn qua mấy người ở bên dưới, trong con ngươi lóe lên một vệt u quang. Lãnh Sát Na tất nhiên là người khả nghi nhất. Hai vị sư huynh nội môn ở đây cũng có thể là hung thủ. Sở Mính nhận ra hai người này, người vừa bức bách Lãnh Sát Na gọi là Bạo Kiếm – Quách Nộ, một người khác tên là Phong Lôi Song Cực – Cổ Kiếm, cả hai đều từng nằm trong mười vị trí đầu của U Châu – Thanh Vân Bảng. U Châu – Thanh Vân bảng có sức nặng rất cao, thậm chí còn vượt qua cả thành Vọng An, có thể nói là tiếp cận với Thanh Vân Tổng Bảng. Hai người này, một người hai mươi ba, một người hai mươi hai, đã tích lũy vài năm ở cấp độ lục phẩm trượng. Tuy nhiên công pháp, võ đạo, pháp khí, chiến đồ, tất cả đều thuộc nhóm đứng đầu, thực lực tổng hợp có thể sánh vai với Lãnh Sát Na. Mấu chốt là hai người này cũng sử dụng kiếm, hơn nữa còn có huyết mạch hệ Lôi. Hai người Sở Hi Thanh và Chu Lương Thần cũng đáng nghi. Khoái đao của Sở Hi Thanh siêu tuyệt, cũng am hiểu Lôi pháp. Không phải không thể đổi đao thành kiếm. Sở Hi Thanh cứu nàng từ hai khắc trước, nếu như người này mượn độn phù cao phẩm, hoàn toàn có thời gian giết chết Phương Bất Viên. “Có phải là đám ma tu vụng trộm vào bí cảnh không? Hoặc là tu sĩ của Quy Nguyên kiếm phái?” Phong Lôi Song Cực – Cổ Kiếm ngũ quan thanh tú, khí độ trầm ổn, hắn nghiêng người nhìn về phía rừng rập chung quanh: “Theo như ta biết, Quy Nguyên kiếm phái có truyền thừa Thần Khí Vô Thương Kiếm, ngoài ra còn có Tam Thiên Quy Nguyên Kiếm, đều có hiệu quả tương tự.”