Khoảng mười cái hô hấp sau, tình hình bên trong hang nhỏ kia đã xuất hiện trước mặt bọn họ. đây là một hang động vuông vắn, rộng tầm mười trượng, bốn vách tường trơn nhẵn như được rìu đục, toàn thân lại có màu tím xám, khi núi lửa phun trào, vách hang lại không hề phản quang. Ánh mắt Sở Hi Thanh lập tức rơi vào một cái lỗ nhỏ nơi trung ương. Đó chính là đầu nguồn của sương tím, một bia đá không trọn vẹn bị khảm vào mặt đất, còn có một ao màu máu rộng ba trượng vuông đang sôi trào. Khoảng cách của cả hai, chỉ không đến năm thước. Trong ao này ngậm lấy kịch độc, có vô số hơi nước màu máu tươi bốc lên, mùi tanh nức mũi. Nhưng sức mạnh tử vong kia thì lại đến từ cái bia đá không trọn vẹn kia. Những hơi nước màu máu này trộn lẫn với sức mạnh tử vong của bia đá, chuyển hóa thành ‘sương tím’. Ánh mắt Sở Hi Thanh nhất thời sáng ngời, tình hình này tốt hơn những gì hắn dự đoán. “Lương Thần!” Chu Lương Thần không hề do dự, lập tức chạy đến trước ao nước, tay đè xuống đất. “Khống Hải!” Hắn có thiên phú ‘Ngự Lôi Khống Hải Chi Tâm’, theo tay hắn đè xuống, hơi nước màu máu ở trong ao nước đã bị hắn điều khiển, tách ra khỏi bia đá. Những hơi nước màu máu này vẫn trí mạng như cũ, kịch độc ở bên trong còn kinh khủng hơn cả cơn mưa màu đen kia, nhưng đã không còn trí mạng như trước nữa. Vẻ mặt Bạch Tiểu Chiêu nhất thời thả lỏng. Nàng dùng thần thông để điều khiển cuồng phong áp chế sương khói, tiêu hao rất lớn. Một thân yêu lực đã sắp tiêu hao hết, mệt chết nàng mất. Vì vậy, khi Chu Lương Thần tiếp nhận, Bạch Tiểu Chiêu lập tức nuốt một viên đan dược, nằm nhoài trên bả vai của Sở Hi Thanh để khôi phục. Phương pháp khôi phục yêu lực của nàng, chính là gặm hạt thông. Hai gò má của Bạch Tiểu Chiêu phồng lên, bên trong đã có vài hạt thông. Nàng không tu luyện công pháp của nhân tộc, muốn khôi phục yêu lực, chỉ có thể dựa vào phun ra nuốt vào tinh hoa nhật nguyệt. Tuy nhiên trong bí cảnh này không có nhật nguyệt, vì vậy dùng biện pháp bình thường, còn không bằng gặm hạt thông. Sở Hi Thanh thì lại đứng trước bia đá, nhìn đồ hình và văn tự được khắc trên bia đá. Đây là một loại văn tự thời thượng cổ, tạo hình cổ điển đơn sơ, kiểu chữ thì lại to nhỏ ngang dọc, đầy đặn hùng hậu, hơn nữa còn tán loạn. Nếu như quan sát cẩn thận, lại có thể phát hiện mỗi một bút đều chất chứa huyền ý hùng vĩ, chữ chữ liên miên, hấp dẫn lẫn nhau. Còn về phần đồ hình kia, tổng cộng có chín bức, cũng có ý vị liên miên, sinh động như thật. Nhìn qua lại giống như một cây đại thụ che trời, nó đang dùng mấy chục chạc cây to lớn sắc bén như kiếm, biểu diễn kiếm thế. Đây là một cây đại thụ đang sử dụng kiếm? Sở Hi Thanh tạm thời còn chưa hiểu rõ lắm. Tuy nhiên, hắn không cần phải làm rõ vào lúc này. Sở Hi Thanh tập trung ánh mắt, Cửu Thiên niệm luân trôi nổi phía sau hắn lập tức chuyển động nhanh chóng. Sở Hi Thanh đang dùng toàn bộ thần phách của mình để ghi nhớ văn tự và đồ án ở trên bia đá, cô gắng nhớ kỹ từng nét bút, từng chi tiết nhỏ ở trên đó. May mắn chính là, bản thân đồ án này cũng không phức tạp. Theo thời gian trôi qua, trên trán Chu Lương Thần đã đổ mồ hôi. Hắn điều khiển những hơi nước màu máu này, cũng phải tiêu hao rất nhiều. Chỉ chưa đến sáu mươi cái hô hấp, chân nguyên trong cơ thể hắn đã sắp cạn kiệt. Cũng vào lúc này, bên ngoài núi Hỏa Đầu, con Đằng Xà trăm trượng kia vẫn tùy ý phóng hỏa. Nó vỗ hai cặp cánh, thôi phát ngọn lửa đỏ thẫm, đốt cháy Thiên hộ Dạ Lang đã biến thành tảng đá. Trong đôi mắt dọc kia thì lại tràn đầy ánh sáng khốc liệt. Ngay khi Đằng Xà trăm trượng muôn phun ‘Ly Hỏa thần quang’, khiến cho khối đá hình người cao năm trượng này bị hòa tan, thì nó bỗng nhiên có cảm ứng. Sau đó, con Đằng Xà này liền hiện lên vẻ dữ tợn, phát ra một tiếng gào thét cuồng bạo, nó vỗ cánh sau lưng, mang theo vô số lửa và dung nham, bay thẳng về phía miệng núi lửa. Mà lúc này, bên trong Đạo Nhất điện trên đỉnh Vô Tướng thần sơn. Lý Trường Sinh vẫn ngồi đàng hoàng ở bên trong điện, bỗng nhiên lại cau mày lại. Hắn liếc mắt nhìn về phía xa, trên gương mặt trắng mập lại hiện lên vài phần kinh ngạc và nghi ngờ. Hình như hắn đã từng nhìn thấy cây đại thụ trên tấm bia đá kia rồi? Lý Trường Sinh rơi vào suy ngẫm, đào móc trí nhớ của mình. Một lát sau, ánh mắt Lý Trường Sinh co lại, hắn vung tay áo lên, một bóng người râu trắng mày trắng đột ngột xuất hiện ở bên trong điện. Đó chính là đại trưởng lão Vương Bạch Mi, người trông coi Tàng Kinh lâu của Vô Tướng thần tông. Người này vốn đang cầm kinh thư trong tay, ngồi xếp bằng trên mặt đất, sau đó hắn liền sinh lòng cảm ứng, nhíu mày bất mãn nhìn Lý Trường Sinh. “Tông chủ, ngươi nên cho ta một lời giải thích.” May mà thời điểm này hắn không làm chuyện gì xấu hổ không thể nói, bằng không thì nào còn mặt mũi gì gặp người?