“Hôm nay là ta không đúng! Nhưng bây giờ có chuyện gấp, chuyện gấp phải tòng quyền!” Sắc mặt Lý Trường Sinh cực kỳ ngưng trọng: “Mộc Kiếm Tiên! Ta muốn tìm tất cả tư liệu, điển tịch có liên quan đến Mộc Kiếm Tiên! Tốt nhất là làm rõ Mộc Kiếm Tiên có liên quan gì với bí cảnh thời gian.” “Mộc Kiếm Tiên?” Vương Bạch Mi hiện lên vẻ khó hiểu: “Chẳng lẽ là Mộc Kiếm Tiên ở hai mươi ba ngàn năm trước? Mộc Kiếm Tiên lấy thân Huyết tùng chứng đạo, đánh vỡ giới hạn huyết mạch, chứng đạo Siêu Phẩm? Người này có liên quan gì với bí cảnh thời gian của chúng ta?” “Vốn là không liên quan.” Giọng nói của Lý Trường Sinh rất quái dị: “Vấn đề là bây giờ ta tận mắt nhìn thấy bút tích do đích thân Mộc Kiếm Tiên để lại ở trong bí cảnh thời gian, tổng cộng hai mươi bốn văn tự, chín bức Chân Ý Đồ, ngươi nói có liên quan hay không?” Vương Bạch Mi nghe vậy thì sững sờ, ánh mắt cũng từ từ nghiêm túc. “Ta lập tức đi tìm kiếm, nhưng tông chủ, tốt nhất là ngươi phác họa ra từng chữ từng đồ án của hắn, ta muốn nhìn qua một lần đã.” . . . Mãi đến tận lúc chạng vạng, giờ dậu bốn khắc thì đại trưởng lão Giới Luật viện Lư Thủ Dương mới xử lý xong công việc, rút chút thời gian rảnh rỗi để đến Hạ viện của Vô Tướng thần tông. Lúc này, cách lúc hắn đi áp trận cho tông chủ Lý Trường Sinh ở Đạo Nhất điện là vừa tròn ba canh giờ. Trong bí cảnh thời gian thì đã là ba ngày. khi Lư Thủ Dương rơi vào bên trong cửa lớn của Hạ viện, viện chủ Hạ viện đã chờ sắn ở đây. Đây là một một thuộc hạ đắc lực nhất của Thanh Hư Tử, cũng là một trưởng lão tam phẩm. Kiến thức võ đạo của người này cực kỳ uyên bác, kiêm tu nhiều môn công pháp, am hiểu dạy dỗ đệ tử, hơn nữa còn có một đôi mắt sáng, đặc biệt giỏi về khai quật nhan tài. Lư Thủ Dương nhìn người này một chút, lại nhíu chặt lông mày: “Tần Trường Khanh, ngươi lại tu thêm hai môn võ đạo? Ngươi tưởng mình là Tần Mộc Ca? Hoặc là có huyết mạch Vạn Tượng hay Quy Nhất sao?” Tần Trường Khanh nghe vậy thì tỏ vẻ ngượng ngùng: “Sư huynh nhìn ra rồi?” Lư Thủ Dương lạnh giọng nói: “Khí tức của ngươi lộn xộn như vậy, ai mà không nhìn ra? Thiên phú của ngươi là có thể tiến vào nhị nhẩm, nhưng đừng đi nhầm đường, tự làm phế mình. Hay là ngươi mơ hão, muốn tu Vô Tướng thánh truyền?” Thật ra Vô Tướng thần tông còn một môn thánh truyền, gọi là Vô Tướng thánh truyền. Nhưng tu luyện môn thánh truyền này là cực kỳ khó, nên tương đương với không có. Vô Tướng thánh truyền cần kiêm tu rất nhiều loại công pháp, đem Vô Tướng công tăng lên tầng mười sáu trở lên, lấy một Thiên quy đạo luật hoàn chỉnh ở trong đó ra. Tu hành Vô Tướng công không khó, khó chính là phải kiêm tu nhiều môn khác, còn phải lấy Thiên quy đạo luật ra. Đến nay, chỉ có tông chủ đời thứ nhất và tông chủ đời thứ bảy của Vô Tướng thần tông, cộng thêm vị tiên tổ của Tần Mộc Ca kia, tổng cộng chỉ có hai mươi bảy người tu luyện thành công. Nhưng người có thể đánh vỡ giới hạn người và thần, tiến vào Siêu Phẩm, thì chỉ có hai vị tông chủ và tổ tiên của Tần Mộc Ca. Hai mươi bốn người còn lại, không ai có thể tu luyện Vô Tướng thánh truyền lên đến cực hạn. Vị tổ tiên của Tần Mộc Ca kia còn vì lui ra khỏi Vô Tướng thần tông. Hắn tự hủy Vô Tướng công, rồi từ trụ cột đó, tự nghĩ ra Vạn Thần Nguyên Lưu đại pháp và Vạn Thần Kiếp. Hơn trăm năm trước, Vạn Thần Nguyên Lưu đại pháp của Thiết Sơn Tần thị có chút khuyết điểm, khi đó mới có chuyện Tần Mộc Ca dùng tên giả để bái vào Vô Tướng thần tông. “Ta cũng biết học quá nhiều là không tốt, nếu nhưu thiên phú không đủ, tốt nhất là chỉ sở trường vài môn. Nhưng con người ta chính là tên mê võ nghệ, thực sự là không nhịn được.” Tần Trường Khanh khẽ than thở một tiếng. Sau đó, thần sắc hắn nghiêm túc, chuyển đề tài: “Xin mời sư huynh dời bước đến Thông Thiên đài, vừa hay có một trận lôi đài của Lưu Nhược Hi. Đối thủ của Lưu Nhược Hi là Vi Sinh Lương hạng 39 U Châu – Thanh Vân Bảng, người này tạm thời đứng thứ 14 trên Thông Thiên Bảng. Lưu Nhược Hi đã khởi xướng khiêu chiến với người này.” Lư Thủ Dương không khỏi gật đầu. Sức nặng của U Châu – Thanh Vân Bảng rất cao, hạng 39 đã là một siêu thiên kiêu rất xuất sắc rồi. Tuy rằng không vào được năm vị trí đầu của Thông Thiên Bảng, nhưng có thể nắm chắc một danh ngạch vào thẳng ngoại môn rồi. Thiên tài như vậy, chắc hẳn cũng có thể kiểm tra được tất cả tiềm lực và thiên phú của Lưu Nhược Hi. Hắn đạp bước trên không, cất bước đi về phương hướng Thông Thiên đài. Mỗi một bước chính là ba dặm, như súc địa thành thốn. Tần Trường Khanh ở phía sau thì vất vả lắm mới miễn cưỡng theo kịp. Mà lúc này, Lưu Nhược Hi đang đứng trên võ đài số ba ở Thông Thiên đài, hồn nhiên không biết Lư Thủ Dương đến