Nhưng Sở Hi Thanh có một vài bức đồ của Sở Vân Vân làm trụ cột, nên chỉ mất nửa ngày là đã xem gần hết Chân Ý Đồ này. Sau đó, Sở Hi Thanh liền nhíu mày, cầm Kim Phong Ngọc Lộ đao trong tay, bắt đầu không ngừng khoa tay múa chân. Động tác của hắn cực kỳ khó chịu và lộn xộn, không ra thể thống gì. Chu Lương Thần ở bên cạnh cũng nhìn đến khó chịu, lúc này mới mở miệng nói: “Xem ra chủ thượng vẫn chưa thể lĩnh ngộ được huyền diệu của kiếm chiêu này.” Không phải Sở Hi Thanh múa đao lung tung, mà bên trong chất chứa huyền ý cao thâm. Cực kỳ phức tạp, cực kỳ ngổn ngang, Chu Lương Thần chỉ nhìn một hô hấp là đã cảm thấy đầu váng mắt hoa. Vì vậy hán rất bội phục Sở Hi Thanh, Sở Hi Thanh chẳng những có thể nghiên cứu huyền ý và kiếm thế bên trong kiếm chiêu, mà còn có thể thi triển được. Nếu đổi thành hắn, dù cho có thể thi triển, nhưng nhất định sẽ bị kiếm chiêu này nhiễu loạn kinh mạch và lục phủ ngũ tạng, làm cho bị thương không nhẹ. Bạch Tiểu Chiêu cũng không dám quan sát, ánh mắt nàng nhìn về nơi khác, trong mắt chứa vẻ hưởng thụ mà gặm một hạt thông to bằng ba cái nắm tay. Hạt thông của Tham Thiên thụ này cũng ngon hơn những hạt thông kia nhiều. Một viên có thể tương đương với mười lăm mười sáu ngày tu luyện bình thường của nàng. Bạch Tiểu Chiêu nghĩ thầm, bảo sao mỗi khi Vô Tướng thần tông mở bí cảnh thời gian, thì Vạn Yêu sơn ở phương bắc sẽ đánh nhau vỡ đầu vì một trăm danh ngạch vụng trộm kia. Nếu như bọn họ có thể ăn hạt thông Tham Thiên thụ hàng ngày, như vậy một tháng này sẽ tương đương với mười lăm năm tu luyện của bọn họ. Đối với yêu tộc mà nói, tuy rằng không bằng Đế Lưu Tương sáu mươi năm một lần, nhưng cũng có thể nói là rất có lời. Đáng tiếc, Bạch Tiểu Chiêu không có pháp khí không gian, không thể mang hạt thông Tham Thiên thụ ra ngoài. Nàng vừa gặm vừa mơ hồ nói: “Thật ra ta cảm thấy chiêu này của huynh trưởng vẫn rất hữu dụng, hắn chỉ cần múa kiếm chiêu này, đảm bảo đối thủ sẽ choáng váng, chưa chiến đã bại.” Sở Hi Thanh không khỏi nhìn Bạch Tiểu Chiêu với ánh mắt kinh ngạc. Tiểu điêu này lớn rồi nha, đã biết trêu chọc huynh trưởng rồi. Sở Hi Thanh vỗ nhẹ lên đỉnh đầu của Bạch Tiểu Chiêu một cái, sau đó thu đao vào vỏ. “Kiếm chiêu này vẫn không hoàn chỉnh, chúng ta đi Hắc Hải.” Một tháng gần đây, bọn họ đã đến Lôi Chấn cốc, đến Phong Huyết quật, đến núi Kim Ngân, cũng đã đến núi Thiết Thạch và núi Long Diễm. Hầu như mỗi một nơi, đều có chín đồ án. Lôi Chấn cốc, mỗi khi mưa đen rơi xuống thì bầu trời sẽ có chớp giật, hoa văn được ẩn giấu bên trong đó. Ai có thể ngờ được, sấm chớp ở trên không trung lại cất giấu một tàn chiêu chứ? Núi Kim Ngân, là hai cái lối đi nhằng nhịt ở dưới hai mỏ quặng, hình thành các đồ án. Núi Thiết Thạch, là chín tòa bia đá trải rộng trên núi, đây cũng là nơi khiến người ta nghi ngờ nhất trong chín nơi này. Núi Long Diễm thì là giữa biển lửa ngập trời kia, trung ương của nó có chín tòa Kiếm bi đỏ thẫm. Võ tu lục phẩm bình thường, một khi đến gần khu vực trung tâm của núi Long Diễm, thân thể sẽ bị hòa tan, huống chi còn phải nghiên cứu chín tòa Kiếm bi này? Sở Hi Thanh là dựa vào năng lực ngự phong của hắn và Bạch Tiểu Chiêu, lại dùng Thần Phong Minh Kính Đao để phản xạ lại một phần hỏa lực trong đó, lúc này mới miễn cưỡng quan sát được những Kiếm bi này. Phong Huyết quật thì lại khác, đường hầm rắc rối phức tạp của tòa hang động này, chính là một đồ án. Sở Hi Thanh mất rất nhiều thời gian ở Phong Huyết quật, đường hầm bên trong rắc rối phức tạp, tựa như một tòa mê cung to lớn. Sở Hi Thanh nhất định phải đi qua toàn bộ mê cung ở dưới lòng đất, mới có thể tìm hiểu được đồ án này. Ngoài ra còn có mấy Ma tu ẩn thân trong đó chứ chưa rời đi, bọn họ phải chiến đấu mấy trận. Hiện tại, cũng chỉ còn lại núi băng Huyền Vũ và Hắc Hải. Độ nguy hiểm của núi băng Huyền Vũ chỉ sau núi Hỏa Đầu, Hắc Hải thì có diện tích rất rộng lớn. Ngày xưa, Tần Mộc Ca tìm mười mấy ngày ở Hắc Hải, cũng không tìm thấy Chân Ý Đồ của Hắc Hải ở đâu. Cũng có thể là không có. . . Nhưng Sở Hi Thanh vẫn phải đi xem một chút. Chín là số lớn nhất, tất cả Chân Ý Đồ ở những nơi mà Sở Hi Thanh tìm được, đều có chín bức, đây tuyệt đối không phải là trùng hợp. Sở Hi Thanh càng ngày càng tò mò với kiếm chiêu này. Hắn muốn xem kiếm chiêu hoàn chỉnh, nhìn xem nó rốt cuộc là thế nào. “A?” Bạch Tiểu Chiêu nghe vậy thì ồ một tiếng, giọng nói rất không tình nguyện: “Đã đi rồi? Không ngốc thêm vài ngày, nghỉ ngơi thêm một chút sao?” Nàng biết Sở Hi Thanh nóng lòng muốn nắm giữa kiếm chiêu hoàn chỉnh, vì vậy tuy miệng oán giận, nhưng động tác rất nhanh nhẹn, lấy mấy bộ quần áo từ trong túi hành lý ra, rồi bắt đầu đi hái hạt thông Tham Thiên thụ. Bạch Tiểu Chiêu muốn mang theo mấy túi to để ăn trên đường. Chu Lương Thần cũng nhún vai một cái, bắt đầu thu thập hành lý.