Bá Võ - Khai Hoang

Chương 934: Cổ thần (3)



Nhưng lúc này, Lãnh Sát Na đang ngồi trên đỉnh Tham Thiên thụ, nâng quan tài
băng nhảy xuống dưới, hạ xuống tại nơi cách bọn họ ba mươi trượng.
Sở Hi Thanh nhìn thấy người này liền nhíu chặt lông mày, trong lòng thấy buồn
nôn như ăn phải con ruồi.
Trong một tháng này, hắn đã thử cắt đuôi người này, nhưng vẫn không thể thành
công.
Tên Sát Na Kiếm - Lãnh Sát Na này, dù tay nâng quan tài băng của Phương Bất
Viên thì tốc độ vẫn vượt qua bọn họ.
Dù là địa hình phức tạp như Phong Huyết quật, Sở Hi Thanh cũng không thể cắt
đuôi.
Chủ yếu là do Chu Lương Thần kéo chân sau, thân pháp và tốc độ của hắn còn
kém hơn Sở Hi Thanh và Bạch Tiểu Chiêu không ít.
Sở Hi Thanh cũng không thể làm gì.
Nếu như đổi thành người khác, Sở Hi Thanh trực tiếp một đao Vô Cực Trảm
làm thịt luôn.
Nhưng chung quy Lãnh Sát Na vẫn là đồng môn của hắn, tuy có hiềm nghi giết
chết Phương Bất Viên, nhưng khi chưa xác định thì Sở Hi Thanh không tiện ra
tay.
“Lãnh sư huynh.”
Vẻ mặt Sở Hi Thanh lạnh lẽo lạnh nhạt, ánh mắt ác liệt như đao: “Ngươi muốn
chứng minh trong sạch của mình, đâu chỉ có một phương pháp này? Cần gì phải
đi theo ta? Sư huynh, ngươi làm như vậy mà không lo sẽ chọc giận ta, ta sẽ
không làm chứng cho ngươi sao?”
“Ta tin tưởng nhân phẩm của sư đệ!”
Thần sắc Lãnh Sát Na bình tĩnh, tay hắn đè kiếm, khí cơ ác liệt mà nhìn nhau
với Sở Hi Thanh.
Ánh mắt của hai người giống như đao thương kiếm kích, nơi giao nhau tựa như
có thể tóe lửa.
Lãnh Sát Na bại trận trong cuộc chiến nhìn nhau này, hắn hơi mất tự nhiên mà
liếc nhìn đao bên hông Sở Hi Thanh: “Tàn chiêu mà sư đệ vừa sử dụng, tựa như
là có liên quan đến thời không? Bất luân là kim mộc thủy hỏa thổ, hay là phong
lôi và tử vong, tất cả đều cùng một nhịp thở với thời không.”
“Nhưng để ta kỳ quái chính là, dường như nó không phải kiếm chiêu để đả
thương đối thủ? Ta đề nghị ngươi không tiếp tục luyện tiếp, thức kiếm chiêu
này sẽ làm lục phủ ngũ tạng của ngươi bị thương.”
Sở Hi Thanh khẽ nhướng mày: “Sư huynh, ngươi không cho rằng mình quan
tâm quá nhiều rồi sao?”
Ngộ tính của Lãnh Sát Na này rất mạnh.
Người này chỉ quan sát hắn luyện vài lần, là đã dòm ngó được một chút rồi.
Nếu như không có Vạn Cổ Thiên Thu Chi Huyết, thì đúng là hắn đã bị nội
thương rồi.
Khói môi Lãnh Sát Na hơi co giật một chút, trong đáy mắt cũng lóe lên một tia
bất đắc dĩ.
Sau đó hắn hừ lạnh một tiếng: “Sư đệ khư khư cố chấp, người khác tự nhiên
không quản được. Nhưng ta muốn nhắc nhở ngươi một câu, ta cảm ứng được
trong thiên địa này, dường như đang có nhân vật bí ẩn nhìn chằm chằm vào
ngươi, chúng nó rất nguy hiểm.”
Sở Hi Thanh nở nụ cười như không thèm để ý, nhưng nội tâm lại chìm xuống.
Năng lực cảm ứng họ của Lãnh này cực mạnh! Tuyệt không kém hắn.
Sở Hi Thanh đã cảm ứng được có ba sinh linh nguy hiểm giấu ở trong năm
tháng thời gian.
Ngày xưa, Tần Mộc Ca cũng nhận ra sự tồn tại của chúng.
Chúng nó đang nhòm ngó hắn, còn mang đầy sát cơ.
Cùng lúc đó, Sở Hi Thanh cũng càng nghi ngờ Lãnh Sát Na hơn.
Rốt cuộc là kẻ nào có thể giết chết Phương Bất Viên ở ngay trước mắt Lãnh Sát
Na?
Đối với Lãnh Sát Na mà nói, sáu mươi dặm là khoảng cách không thể vượt qua
thật sao?
. . .
Hắc Hải ở góc tây nam của Tham Thiên thụ, khoảng cách với Tham Thiên thụ
tầm 700 dặm.
Ba người duy trì tốc độ để giữ lượng chân nguyên không giảm, cũng cần chạy
một ngày trời mới có thể đến.
Sở Hi Thanh không có nóng lòng chạy đi, mà là chậm rãi chạy về phía Hắc Hải.
Dù thì ngoại trừ phần ‘cơ duyên’ đòi mạng này ra, hắn còn phải tìm kiếm tài
liệu chính của bí dược lục phẩm hạ là Thần Dương hoa và Huyền âm thảo.
Cũng không thể trì hoãn đến thời hạn một năm kết thúc mới đột phá lên lục
phẩm, đúng không?
Huống hồ ba sinh linh có quan hệ với thời không kia rất vương tay vướng chân,
làm cho tâm linh của hắn mơ hồ và đau đớn.
Sở Hi Thanh hi vọng mình có thể đột phá lục phẩm trước khi nguy hiểm tiến
đến.
Nếu như thật sự không kịp, vậy đánh phải dùng điểm huyết nguyên để tăng lên.
Chỉ cần không dùng điểm huyết nguyên để thế bí dược, vậy mầm họa cũng
không lớn.
Dù cho ngày sau có vấn đề, thì vấn đề này cũng không đủ trí mạng.
Nhưng không như mong muốn, một tháng này Sở Hi Thanh vẫn không tìm thấy
tung tích của Thần Dương hoa và Huyền âm thảo.
Sở Hi Thanh đúng là cũng là không vội.
Tỏng bản đồ của Tần Mộc Ca, gần Hắc Hải có một chỗ bí ẩn, bên trong có cất
giấu lượng lớn Thần Dương hoa và Huyền âm thảo.
Hàng năm, đệ tử Vô Tướng thần tông sẽ mang hai loại hạt giống này, chôn
chung quanh các nơi trong bí cảnh.
Khi xưa Tần Mộc Ca cũng cầm hạt giống đi vào.
Nàng tìm được một nơi khá bí ẩn, cũng rất thích hợp để hai loại linh dược này
sinh trưởng.
Bây giờ đã trôi qua hơn trăm năm, những linh dược này cũng đã trưởng thành
rồi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com