[Bác Chiến] Yêu Lại Từ Đầu

Chương 34: Phiên ngoại - Gia đình



Xoay tới xoay lui một thời gian, cuối cùng Tiêu Chiến cũng không thể lựa chọn được ngôi nhà nào vừa ý. Thế là anh đã cùng Vương Nhất Bác lên ý tưởng thiết kế cho ngôi nhà tương lai của hai người. Tiêu Chiến ngồi phác hoạ bản thảo, Vương Nhất Bác kế bên chăm chú nhìn anh

“Chiến ca, hai người chúng ta ở thôi cần nhiều phòng ngủ như vậy làm gì?”

Nhìn trên bản vẽ có tới 3,4 căn phòng ngủ, Vương Nhất Bác nhịn không được hỏi anh.

“Để nếu chúng ta cãi nhau thì mỗi người ngủ một phòng a.”

“Em sẽ không cãi nhau với anh đâu”

“ây da, sao em biết trước được chứ. Sẽ có lúc quan điểm bất đồng hoặc một số chuyện nào đó chúng ta không biết trước được mà.”

“Em mọi chuyện đều nghe theo ý anh, nếu anh muốn mắng em thì cứ mắng, em tuyệt đối sẽ không cãi lại anh đâu.”

“Hừ, em mà như vậy thật anh sống với khúc gỗ còn hơn.”

“Vậy thì em sẽ cùng anh tranh luận được không, cho tới lúc anh hết tức giận. Hoặc nếu anh còn giận cũng không được qua phòng khác ngủ, phải để cho em ôm anh đi ngủ có được không?”

“Anh tức giận em còn bắt anh ngủ chung với em, còn phải để cho em ôm? Vậy không phải tức chết anh luôn sao?”

“Anh không muốn nhìn mặt em anh có thể quay lưng lại a, em sẽ ôm anh từ đằng sau, như vậy sẽ không tức giận nữa, được không?”

Tiêu Chiến nghe hắn nói tới đây, tim lập tức mềm nhũn. Kỳ thực anh cũng không nghĩ ra sẽ có chuyện gì sẽ khiến hai người cãi nhau đến mức ấy, có chăng cũng chỉ là chút hờn dỗi gia vị của tình yêu mà thôi. Anh quay qua nhìn Vương Nhất Bác, nhìn hắn có chút uỷ khuất muốn anh sửa lại bản vẽ, hai người một phòng là đủ rồi.

“Nhất Bác à, sau này anh muốn nhận nuôi mấy đứa nhỏ, lại nuôi thêm một mèo một chó. Nếu em muốn một phòng ngủ, vậy sau này để tụi nhỏ ngủ chung với chúng ta nha.”

“Không, không muốn. Anh mau vẽ thêm mấy cái phòng a, cách phòng chúng ta xa một chút.”

Tiêu Chiến mỉm cười hạnh phúc, cuộc sống mà anh mong ước, hy vọng sẽ trở thành sự thật.

Ý tưởng thiết kế kết thúc cũng là lúc anh giao lại toàn bộ mọi việc cho Vương Nhất Bác, công ty của nhà hắn đối với chuyện này vô cùng chuyên nghiệp, khẳng định sẽ không làm hai người thất vọng.

---

Chuyện nhà cửa xong xuôi, cũng đến chuyện mà Tiêu Chiến sợ nhất

Gia đình.

Anh không biết nên làm sao nói với cha mẹ. Kiếp trước chứng kiến cảnh cha mẹ anh nổi giận như vậy, anh đã rất đau lòng. Kiếp này cho dù cha mẹ anh có biết Nhất Bác trước rồi, nhưng biết anh với hắn yêu đương, liệu họ có còn tức giận hơn hay không. Còn cha mẹ của hắn nữa, liệu họ có nhìn anh bằng ánh mắt khinh thường kia nữa hay không. Tất cả những điều này đều khiến anh sợ hãi, không muốn đối mặt một chút nào.

“Chiến ca, anh muốn về nhà em trước hay về nhà anh trước?

Hay để em trực tiếp gọi cha mẹ em tới nhà anh có được không?”

Vương Nhất Bác hỏi ý kiến của anh, những chuyện thế này hắn cũng không muốn tự quyết theo ý mình, sợ anh không thoải mái.

“Nhất Bác à, hay là đợi anh nói trước với cha mẹ rồi sau này mình hãy về có được không? Anh sợ họ không chấp nhận. Em cũng biết rồi đấy, trước kia...”

Anh lấp lửng không nói hết câu, chuyện kiếp trước vẫn còn hằn sâu trong kí ức của anh, bây giờ anh cũng không muốn nhắc lại.

Vương Nhất Bác chỉ nhẹ nhàng ôm anh vào lòng, thủ thỉ bên tai anh.

“Chiến ca, em sẽ không để anh phải lựa chọn giữa em và gia đình đâu. Cha mẹ hai bên đều đã đồng ý chuyện của chúng ta rồi.”

“Em nói gì cơ?”

“Tin tưởng em.”

Chỉ dựa vào một câu tin tưởng em của hắn, mà anh đem theo nỗi lo lắng bất an cùng hắn quay trở về Trùng Khánh gặp cha mẹ mình. Hai người trở về cũng không có báo trước, khi đến trước cửa nhà Vương Nhất Bác liền hô lớn

“Cha mẹ, bọn con về rồi này.”

Cha mẹ Tiêu đang ở trong nhà nghe thấy tiếng của Vương Nhất Bác liền vui vẻ ra đón, không ngờ ra đến nơi còn thấy hắn đang nắm tay con trai mình hăm hăm hở hở xách theo một đống đồ đi vào. Mẹ Tiêu nháy mắt xa sầm mặt, bà hướng phía Tiêu Chiến đanh giọng nói

“Tiểu Tán, con qua bên đây cho mẹ.”

Vương Nhất Bác thấy ngữ khí của mẹ không đúng, liền vội vàng chặn trược mặt Tiêu Chiến , hô lên một tiếng “mẹ”, bàn tay cũng vô thức nắm chặt tay của Tiêu Chiến hơn.

Mẹ Tiêu nhìn hắn, đáy mắt có một chút hoan hỉ, nhìn bàn tay đang nắm chặt, trên tay mỗi người còn có một chiếc nhẫn. Liếc mắt lại thấy con trai mình chỉ cúi đầu không nói gì, bà tiếp tục hắng giọng

“A Bác, nếu con không tránh ra đừng mong ta đồng ý cho hai đứa kết hôn.”

Tiêu Chiến nghe mẹ ra một câu này, lập tức giật nảy mình. Vậy là đúng như lời Vương Nhất Bác nói, cha mẹ anh đều đã biết chuyện, nhưng mà anh vốn chẳng nhắc đến chuyện này, làm sao mà họ biết được cơ chứ.

Vương Nhất Bác nháy mắt suy nghĩ thiệt hơn, sau đó vỗ vỗ vào tay anh trấn an, như thể bảo anh là sẽ không có chuyện gì. Tiêu Chiến lúc này mới bớt một chút tâm trạng thấp thỏm lo âu, vui vẻ đi tới chỗ mẹ mình, chỉ là anh chưa kịp nói gì, liền bị mẹ nhéo tai lôi vào phòng.

Tiêu Chiến xoa xoa bên tai bị mẹ nhéo tới đỏ lên của mình, cũng chưa biết nên nói điều gì trước tiên, cuối cùng người mở lời lại là mẹ Tiêu.

“Nếu không phải bọn ta đã biết trước, con định cả đời này sẽ không nói cho cha mẹ biết có phải không?”

“Con không có. Chỉ là sợ cha mẹ biết chuyện sẽ không chịu được, hơn nữa con và em ấy cũng mới quay lại chưa bao lâu?”

“Mới quay lại? Vậy là trước đây nó thật sự làm chuyện có lỗi với con?”

“Đều là chuyện cũ rồi.”

Tiêu Chiến biết mình lỡ lời, chuyện anh trọng sinh, muốn giải thích cũng không thể nào giải thích cho rõ ràng được, thế nên đành phải lấp liếm cho qua chuyện.

“Nhưng mà mẹ à sao mẹ biết được chuyện của con?”

“Còn không phải mỗi lần con ngủ mơ đều khóc gọi tên thằng bé đó sao?”

“Con sao?”

Kì thật từ nhiều năm trước, khi lần đầu tiên Tiêu Chiến gặp Vương Nhất Bác tại nhà mình đã phản ứng hết sức bất thường làm cha mẹ anh đã hoài nghi trong lòng. Con trai vốn là một người hiền lành hoà nhã, nay lại trước mặt người ngoài còn là khách của cha mẹ phản ứng có phần khiếm nhã làm ông bà không ngừng thấy lạ. Còn chưa kể đến Vương Nhất Bác, đối xử với hai người rất tốt, còn hiểu rõ từng sở thích lẫn thói quen của ông bà, cho dù ở Bắc Kinh xa xôi cũng thường xuyên bay về Trùng Khánh thăm hỏi.

Mặc dù sau đó Tiêu Chiến cùng hắn không có đụng mặt nhau tại nhà anh nữa, thời gian Tiêu Chiến nghỉ về thăm nhà Vương Nhất Bác tuyệt nhiên không xuất hiện. Thế nhưng Tiêu Chiến mỗi lần ngủ mơ đều khóc gọi tên hắn, bình thường anh ngủ một mình thì không biết chính mình bị như vậy. Nhưng ở nhà bị nhiều lần cũng sẽ có lần bị cha mẹ Tiêu nghe thấy, thế nhưng sáng hôm sau cha mẹ anh vừa nhắc đến Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến đã lập tức xù lông, khiến cho mẹ anh muốn hỏi chuyện cũng không được.

Không lâu sau đó, Vương Nhất Bác lại tới thăm hai người bọn họ, kết quả liền bị cha mẹ Tiêu đem ra hỏi

“A Bác, con và con trai ta rốt cuộc có quan hệ gì?”

“Bọn con... không... không có gì.”

Vương Nhất Bác ấp úng mãi mới trả lời hết câu. Vốn dĩ hắn và anh chỉ mới đụng mặt nhau có một lần trước mặt cha mẹ, làm sao mà họ có thể biết được cơ chứ.

“Không có sao? Không có sao phải ấp úng như thế?”

“Con.. bọn con...?”

“Cậu đừng có nghĩ nói dối nữa, nếu không có gì tại sao con trai tôi mỗi lần ngủ mơ đều khóc gọi tên cậu hả?”

“Con.. Chiến ca... Mẹ.. mau nói cho con biết Chiến ca làm sao?

“Cậu đừng có gọi tôi là mẹ. Hai chúng tôi vốn thấy cậu ngoan ngoãn hiền lành mới coi cậu như con trai mình mà đối xử, cuối cùng cậu lại cùng Tiểu Tán nhà tôi có chuyện, hoá ra cậu đến nhà chúng tôi là có mục đích cả. Nói xem rốt cuộc hai người là quan hệ gì hả?”

Vương Nhất Bác cắn môi suy nghĩ, ban đầu hắn chỉ muốn đến đây trước để thân thiết với cha mẹ anh hơn, để sau này khi Tiêu Chiến chịu tha thứ cho hắn, hai người cũng sẽ dễ dàng có được sự chấp thuận của cha mẹ anh hơn. Nhưng hắn không thể ngờ chuyện chưa thành đã bị phát hiện, cuối cùng vẫn phải cắn răng đâm lao theo lao, nếu bây giờ chối bỏ rồi tuỳ tiện cho một lý do họ cũng sẽ không làm khó. Nhưng như vậy với tương lai sau này sẽ không có chỗ tốt. Ngẫm nghĩ một hồi, hắn cũng không che dấu nữa.

“Trước đây bọn con đã từng yêu đương.”

“Cậu nói cái gì?”

Cha mẹ Tiêu đồng thanh hỏi lại, sau đó sốc đến không nói nên lời, còn Vương Nhất Bác vẫn tiếp tục nói.

“Vì có một số chuyện xảy ra nên con đã làm anh ấy bị tổn thương, nhưng mà con bây giờ thực sự vẫn rất yêu anh ấy. Con còn muốn tương lai sau này có thể ở bên anh ấy chăm sóc cho cha mẹ.”

“Cậu im ngay.!”

Ba Tiêu tức giận lên tiếng. Con trai ông bà đang ngoan ngoãn tốt đẹp như thế, đột nhiên ở đâu chạy ra một tên con trai khác nói cùng con của ông bà đã từng yêu đương. Có nói sao cũng không thể chấp nhận được chuyện này. Nhìn qua vợ mình còn đang tức giận tới đứng hình càng làm cơn giận của ông lên tới đỉnh điểm.

Để cho con trai theo ngành giải trí, cuối cùng cái loại chuyện này lại xảy ra đối với gia đình ông bà, ba Tiêu tức giận nói

“Bà gọi tiểu Tán về nhà, ngay lập tức.”

Vương Nhất Bác nghe thấy, cũng vội vàng muốn ngăn chặn. Hắn biết nếu tiếp theo mà gọi Tiêu Chiến về thì mọi chuyện sẽ càng rắc rối thêm. Hắn biết sự tức giận của cha mẹ anh đáng sợ như thế nào, để anh trải qua một lần, hắn không muốn có lần thứ hai. Bây giờ Tiêu Chiến còn chưa có tiếp nhận hắn, hắn không muốn vì mình mà khiến gia đình anh bất hoà.

“Cha mẹ, đừng.. đừng gọi anh ấy về.”

Cha mẹ Tiêu cũng không thèm để ý đến hắn, tiếp tục bấm số muốn gọi cho Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác gấp gáp tiến lên giành lấy điện thoại, sau đó lại ngay lập tức quỳ xuống.

“Con xin hai người đó, đừng gọi.”

“Cậu muốn làm cái gì thế hả? đứng lên.”

“Con thật sự xin lỗi, chuyện như thế này con cũng không muốn để nó xảy ra. Chiến ca anh ấy hiện tại cũng chưa có tiếp nhận con, là con tự mình mặt dày bám theo anh ấy mà thôi. Vậy nên hai người đừng có làm gì tổn hại anh ấy được không. Chiến ca là con trai của hai người, hai người hiểu anh ấy nhất, cũng là người anh ấy thương nhất. Nên nếu vì con mà mọi người trở nên cãi vã, con lại càng mang thêm tội.”

Nghe hắn nói xong, mẹ Tiêu cũng hoà hoãn đi đôi chút. Bà vốn không phải là người không hiểu lí lẽ, chì là lúc tức giận thì lời nói ra có hơi chút mất kiểm soát mà thôi.

“Cậu nói tiểu Tán chưa tiếp nhận cậu, ý là hiện tại hai đứa đã chia tay?”

“Có thể coi là như vậy ạ.”

“Vậy tại sao cậu không từ bỏ đi. Tiểu Tán nó không còn muốn cùng một chỗ với cậu nữa thì cậu buông tha cho nó đi. Để nó trở về là một người bình thường, rồi sau này nó lại cưới vợ sinh con, sống một cuộc sống bình đạm.”

“Con... con không thể... con rất yêu anh ấy.”

“Cậu nói cậu yêu nó thì cậu đừng có lại gần nó nữa, tiểu Tán nhà chúng tôi nếu không gặp phải cậu không phải nó vẫn bình thường hay sao?”

“Con xin lỗi, nhưng mà con không muốn từ bỏ anh ấy.”

“Cậu đừng có mà quá đáng.”

“Con thật sự xin lỗi, nhưng mà hai người không thể cho con một cơ hội sao? Cho con xin thêm thời gian, nếu Chiến ca anh ấy thực sự chán ghét con rồi con sẽ chỉ âm thầm yêu anh ấy thôi, sẽ không dám làm phiền anh ấy nữa. Hai người rất thương anh ấy, sẽ không ép buộc anh ấy, sẽ để anh ấy được tự do lựa chon mà có đúng không?

Con biết bây giờ hai người đều rất tức giận, cũng không dễ dàng gì tiếp nhận chuyện này. Nên con xin phép quỳ ở đây đến cho đến khi cha mẹ nguôi giận chúng ta lại nói.”

Cha mẹ Tiêu đúng là bất lực trước lời nói của hắn. Quen biết cũng vài năm có lẻ, ông bà cũng phần nào hiểu tính cách của hắn. Đây là một đứa trẻ hiểu chuyện lễ phép, thế nên ông bà mới yêu quý như con, mới cho phép hắn gọi mình là cha mẹ. Bây giờ biết chuyện tày trời như thế này, cũng không thể tuỳ tiện coi hắn như con trai mình mà đánh một trận, tức giận quả thật khó phát tiết.

Thân lại như không thân, cuối cùng Vương Nhất Bác phải quỳ hơn nửa ngày trời cha mẹ Tiêu mới tiếp tục cùng hắn nói chuyện. Mọi chuyện so với Vương Nhất Bác tưởng tượng có lẽ tốt hơn rất nhiều. Vì hắn đã quá quen thuộc với ông bà, hiểu rõ điểm yếu của hai người nên dễ dàng nói ra lời lẽ hợp tình hợp lí.

Giống như kiếp trước.

Khi hắn đau khổ chìm trong sự tự trách cùng hối hận, chỉ muốn mình chết quách đi cho xong thì cha mẹ hắn tìm đến, cho hắn mấy cái bạt tai.

Cha mẹ hắn chỉ tốn một chút thời gian liền biết con mình là kẻ tồi tệ đến mức nào. Ông bà vốn dĩ cũng không quản chuyện của hắn, hắn thích làm gì liền để cho hắn làm, chỉ cần ở công ty làm tốt là được rồi. Thế nhưng hắn lại làm ra chuyện tệ bạc với con trai người ta, bây giờ đến mạng của mình cũng không cần.

“Vương Nhất Bác, con còn không mau tỉnh táo lại, người chết thì cũng đã chết rồi, con như thế này có ích gì sao?”

“Chết rồi, Tiêu Chiến chết rồi. Là con hại chết anh ấy. Để con chết đi , để con đi theo anh ấy.”

“Tỉnh táo lại đi. Con không nghĩ xem người ta có mục đích gì mới phá hoại con? Không đến công ty nhìn xem công ty cũng bị huỷ hoại tới mức nào rồi? Đều là do chuyện tốt con làm ra đấy.”

Tuy cha Vương đã lớn tiếng như vậy, thế nhưng cũng chẳng thể đem con người đang đau khổ kia làm cho thanh tỉnh. Hắn đã sớm mất hết lý trí, chỉ suốt ngày lẩm bẩm gọi tên Tiêu Chiến mà thôi. Cuối cùng, cha hắn lại một lần nữa mắng chửi hắn.

“Tiêu Chiến, Tiêu Chiến... Con giỏi lắm Vương Nhất Bác, con có gan ngoại tình bây giờ còn kêu khóc cái gì. Con đưa cậu ta về trước mặt chúng ta, còn dám tới tận nhà người ta nói sẽ chăm sóc con trai người ta, đưa cậu ta đi bây giờ trả lại nhà người ta cái xác không hồn. Còn không mau thức tỉnh mà đến tạ lỗi với người ta.”

Lần này thì lời nói đã thật sự có tác dụng với hắn. Cha mẹ hắn đích thân đem hắn tới nhà Tiêu Chiến xin lỗi cha mẹ anh. Sau đó bỏ mặc hắn quỳ khóc trước bài vị của anh. Để hắn quỳ xuống xin lỗi cha mẹ Tiêu vì đã không chăm sóc tốt cho Tiêu Chiến. Ba mẹ Tiêu vốn rất giận dữ nhưng trước sự hối lỗi của hắn cũng đã buông xuôi.Hắn quỳ ở đó 3 ngày 3 đêm, không ăn không uống đến lúc ngất đi phải nhập viện. Vừa tỉnh dậy lại lập tức tìm cha mẹ anh xin tha lỗi, còn nói muốn thay Tiêu Chiến chăm sóc cho họ. Nhận được cái gật đầu từ cha mẹ anh, mới là lúc hắn trở lại với cái cuộc sống đầy nghĩa vụ của mình.

---

Tiêu Chiến ngồi yên lặng nghe mẹ kể chuyện, những chuyện về kiếp trước thì đương nhiên là anh cùng mẹ mình đều không biết. Chỉ có Vương Nhất Bác là biết rất rõ mà thôi.

Tuy nhiên chuyện này cũng không còn quan trọng nữa, vì bây giờ cha mẹ anh đã đồng ý cho hai người bên nhau.

“Mẹ à, nhưng mà cậu ấy chỉ quỳ thôi mẹ liền đồng ý đem con bán đi sao?”

“Không phải, cũng không đơn giản như vậy. Ta và cha con lúc đó đều không thể tin được chuyện này, nên cũng không đem chuyện ra nói thẳng với con.

Nhưng mà sau đó bọn ta nhiều lần ẩn ý nhắc chuyện con kiếm bạn gái, không phải con đều không kiên nhẫn mà gạt phắt đi hay sao?

A Bác sau đó vẫn kiên trì đến nhà chúng ta, thằng bé thật sự rất hiểu tính cách của cha mẹ, nên bọn ta cũng dần bị nó làm cho cảm động rồi.

Hơn nữa không phải nó đối xử với con rất tốt hay sao? Con gọi một cái liền hấp tấp chạy đến.”

“a... sao..?”

Tiêu Chiến muốn hỏi sao mẹ biết chuyện này, nhưng hình như anh đã nhớ ra điều gì đó. Chính là cái lần hắn nói hắn đi công tác, nhưng anh gọi điện một cái liền hấp tấp chạy về. Hoá ra lúc đó hắn đang ở nhà anh. Tiêu Chiến thoáng chốc ngượng ngùng, chuyện này đáng ra anh nên tự mình nói cho cha mẹ biết, cuối cùng lại để một mình Vương Nhất Bác gánh chiu hết.

“Tiểu Tán à, mẹ không biết những chuyện xảy ra trước đây, nhưng bây giờ con ở chung một chỗ với A Bác có thấy hạnh phúc không?”

“Con bây giờ đang rất hạnh phúc, con cảm ơn mẹ nhiều lắm.”

Tiêu Chiến ôm chầm lấy mẹ mình, anh bây giờ đã không nén nổi những giọt nước mắt hạnh phúc của mình. Chuyện này được cha mẹ chấp thuận, anh đã không còn có hối hận gì nữa.

“Chỉ cần con hạnh phúc là được.”

Thuận lợi nhận được sự đồng ý từ cha mẹ, Tiêu Chiến cũng có tự tin hơn khi đến gặp cha mẹ của Vương Nhất Bác. Và mọi chuyện đều diễn ra rất tốt đẹp. Cha mẹ hắn vốn nghe hắn nhắc đến anh nhiều lần, qua truyền thông cũng có thể biết được anh là một người tốt đẹp, và có đời tư vô cùng trong sạch. Thế nhưng gặp mặt trực tiếp mới có thể thấy anh tốt đẹp đến nhường nào, bề ngoài đẹp trai sáng sủa, tính cách lại hoà nhã có gia giáo, bảo sao con trai của họ lại kiên quyết suốt ngần ấy năm chỉ theo đuổi một người.

Hai gia đình cũng nhanh chóng tiến hành gặp mặt.

Một hôn lễ nhỏ diễn ra tại Ý giữa sự chứng kiến của cha sứ cùng sự chúc phúc của gia đình hai bên. Còn cuộc sống và tương lai sau này chính là sự nắm giữ quyết định nằm trong tay bọn họ.

___

Còn hai chương nữa mình sẽ up vào ngày mai nhé mọi người.Muốn viết H mà cảm thấy khó quá đi... (σ≧▽≦)σ