Sống cùng nhau thấm thoắt hơn nửa đời người, nhưng tình yêu tôi dành cho anh ấy ngày càng nhiều hơn. Tiêu Chiến anh ấy càng lớn tuổi lại càng ấu trĩ, có thể cùng tôi nói nhảm cả một ngày. Chúng tôi nghỉ hưu ở nhà, mỗi ngày đều có thể ở bên nhau thật vui vẻ. Tôi bây giờ cũng không có nguyện vọng gì lớn, việc muốn làm đều đã làm, nơi muốn đi cũng đều đã đi. Tôi chỉ muốn anh ấy mỗi ngày đều có thể vui vẻ và mạnh khoẻ bên tôi mà thôi.
Chúng tôi mỗi ngày rảnh rỗi đều sẽ cùng nhau vẽ tranh. Có đôi lúc anh ấy cố tình vẽ tôi thật xấu xí, chọc cho tôi tức giận đem anh ấy vẽ càng xấu hơn. Để rồi sau đó phát hiện ra anh ấy lén lút giấu một bức tranh vẽ tôi thật đẹp ở phía dưới. Tôi lúc nào so với anh ấy cũng ấu trĩ hơn. Những lúc như thế tôi đều ôm lấy anh ấy, đem anh ấy hung hăng hôn nhiều lần, cuối cùng lại bị anh ấy mắng “già còn không nên nết”.
Cũng có lúc chúng tôi cùng nhau đạp xe đi dạo quanh bờ hồ. Tôi bây giờ chạy moto cũng đã không thể đảm bảo được an toàn nữa, đành chuyển qua đạp xe đạp. Xã hội bây giờ đã khác rất nhiều, dù cho anh ấy ngồi sau xe đạp của tôi, ôm lấy tôi, cũng không có ai dị nghị gì nữa, chỉ còn lại lời chúc phúc luôn vang bên tai mà thôi.
Những ngươi thân yêu lần lượt rời bỏ chúng tôi mà đi, chó nhỏ mèo nhỏ cũng không thể bên chúng tôi cả một đời. Mấy đứa nhỏ nhận nuôi cũng có sự nghiệp và gia đình của riêng mình, cuối cùng chỉ còn hai chúng tôi bầu bạn bên nhau. Tôi biết anh ấy đã buồn rất nhiều, nhưng đời người vốn chẳng quản nổi chuyện sinh tử. Anh ấy thường hay nói nhảm với tôi, nói muốn mình đi trước tôi, anh ấy sẽ không chịu nổi chuyện ở bên cạnh không có tôi nữa. Nhưng sau đó anh ấy lại nói nếu anh ấy đi rồi sẽ không có ai chăm sóc tôi, anh ấy càng không nỡ để tôi một mình. Tính tôi bất cẩn như vậy, nếu ở một mình sẽ khiến anh ấy lo lắng. Thật ra nếu không có anh ấy, trên đời này cũng chẳng có gì làm tôi luyến tiếc nữa.
Nếu chúng tôi có thể nắm tay nhau cùng đi qua kiếp này, hy vọng kiếp sau lại có thể gặp được nhau.
Yêu anh, Tiêu Chiến.
---
Vương Nhất Bác chính là một ông già ấu trĩ. Rõ ràng giữa chúng tôi chẳng còn chuyện gì che giấu, thế nhưng em ấy vẫn bày ra trò viết nhật ký như thế này. Em ấy cứ lo lắng tôi trong lòng có chuyện nhưng lại không nói, muốn tôi viết ra. Nhưng mà viết nhiều năm như vậy thành quen, bây giờ đọc lại đều có thể nhớ lại thật nhiều chuyện của trước đây.
Em ấy tốt như vậy, đều chăm sóc rất tốt cho tôi. Gần đây tôi phát hiện ra bản thân có chút đãng trí, nhưng tôi chắc chắn rằng mình sẽ không bao giờ quên đi em ấy đâu. Mỗi ngày tôi đều sẽ vẽ thật nhiều tranh về em ấy, đằng sau mỗi bức tranh đều ghi chữ Tiêu Chiến yêu Vương Nhất Bác thật to và rõ ràng. Tôi có thể quên đi chính mình cũng không bao giờ quên đi em ấy.
Mỗi ngày em ấy đều thức dậy sớm hơn tôi, tôi mở mắt ra đều đã thấy em ấy đang nhìn ngắm mình. Em ấy giành làm hết mọi việc nhà, nhưng luôn để tôi cùng em ấy nấu ăn. Nhất Bác thích ăn nhất chính là mấy món chua chua cay cay mà tôi nấu. Thực ra tôi không phải là một ông già lười biếng đâu, nhưng ở cùng với em ấy nên muốn ỷ lại một chút, muốn em ấy nuông chiều tôi.
Mỗi tối đi ngủ em ấy đều ôm chặt tôi, ở bên tai tôi thì thầm mấy câu nói yêu đương sến sẩm. Đều đã từng tuổi này rồi, làm sao trong đầu còn có thể nghĩ đến nhiều thứ lãng mạn như vậy a. Em ấy còn rất thích hôn tôi, là hôn má. Mỗi lần đều hôn lên làn da đã có nếp nhăn của tôi, sau đó còn nói tôi không già một chút nào, so với lúc trẻ tuổi càng đẹp hơn.
Em ấy cũng cực thích đem tôi cuộn lại trong ổ chăn. Thực sự nhiều năm như vậy rồi, cái gì tôi cũng có thể vượt qua, nhưng không thể nào vượt qua được chứng sợ lạnh. Chính vì vậy dù là mùa đông hay mùa hè, em ấy không bao giờ quên chuyện ủ ấm cho tôi.Thực ra tôi với em ấy bây giờ chẳng có đòi hỏi gì nữa rồi. Có thể sống bên em ấy bao lâu liền sống bấy lâu.
Tôi cũng hy vọng kiếp sau hay kiếp sau nữa, đều có thể gặp lại em ấy.
Yêu em, Vương Nhất Bác.
---
Tôi là Vương Thiên, Chú Nhất Bác là chú út của tôi.
Khi tôi 5 tuổi, có một ngày chú út đưa về nhà một người con trai khác. Tôi khi đó cũng chưa hiểu hết mọi chuyện, nhưng chỉ nhớ bà nội đã nói với tôi rằng người đi cạnh bên chú của tôi sau này sẽ là người nhà của chúng tôi.
Lúc đó tôi với người chú mỗi năm chỉ gặp có một lần đều không có ấn tượng gì lớn, nhưng lại nhớ rất rõ nụ cười rạng rỡ của chú đẹp trai, chú ấy nói với tôi chú tên là Tiêu Chiến.
Về sau, chú út cùng chú Chiến sống chung với nhau, tôi thường xuyên ghé nhà bọn họ chơi, vì nhà bọn họ có rất nhiều đứa nhỏ. Đám trẻ con bọn tôi lúc đó rất ồn ào, thường xuyên khiến hai người bọn họ trông coi rất đau đầu. Nhưng mỗi lần chú Nhất Bác muốn khiển trách chúng tôi, chú đẹp trai lại tiến tới ngăn cản.
Thật ra hai người bọn họ đối với đám trẻ bọn tôi đều rất tốt. Mặc dù có đôi lúc chú út sẽ mặc kệ cho bọn tôi cùng một chó một mèo ở ngoài vườn chơi đùa, nhưng sau đó lại lặng lẽ giúp chúng tôi tắm rửa. Có lúc chú ấy sẽ thở dài, nói sao bọn tôi không lớn nhanh hơn một chút, chú không muốn Chiến ca của chú phải vất vả.
Bây giờ thì tôi đã lớn thật rồi, đã hiểu chuyện và có gia đình nhỏ của riêng mình. Tôi cảm thấy tình cảm giữa tôi với vợ tôi còn không bằng một phần mười sự ngọt ngào giữa hai người họ. Cả hai bọn họ đều rất nuông chiều nhau, thế nhưng trong mắt họ luôn cảm thấy đối phương lúc nào cũng yêu mình nhiều hơn.
Tôi và bọn nhóc nhà hai chú ấy bây giờ đã hiểu chuyện, sẽ để cho bọn họ thật nhiều thời gian ở bên nhau. Chỉ cần họ ở bên nhau thật dài lâu và hạnh phúc, chúng tôi cũng hạnh phúc.
---
Thấy mọi người nói đọc xong muốn khóc, nên mình đăng nốt chương này. Ngắn thôi nhưng thấy hơi buồn. Nên nếu mọi người đọc xong thấy buồn thì cũng buồn một lần thôi nhé.Thực sự muốn viết dài lắm, nhưng viết chương này cứ thấy nghẹn đắng ấy, thế nên chỉ có thể viết ra thế này thôi. (╥﹏╥)