Dương Tuyết cực kỳ nghi ngờ, chắc chắn là Đại Thánh nghe lén được gì đó, nếu không thì sao tự dưng lại chủ động như vậy, tay còn đổ mồ hôi nữa kia!
Khoảng cách gần đến mức nàng nghe thấy hắn nuốt nước bọt vài lần, cứng đờ nhìn về phía trước, không dám liếc nhìn nàng lấy một cái.
Lúc trước còn tưởng hắn chắc xấu hổ đến mức không dám tới nữa. Nhưng mà… với cái tính kiêu ngạo lại hiếu thắng như Tôn Ngộ Không, tám phần là đã bị kích cho bốc lên cái… tâm lý phải gỡ gạc bằng mọi giá!
Nhưng Dương Tuyết rất muốn nói với hắn: Đừng nghe lời Hoa tỷ kia mà để trong lòng nha!
Hoa tỷ cũng chỉ là… trêu chọc tí thôi, thích nhìn hắn đỏ mặt thẹn thùng thôi mà. Chứ cái chuyện “gạo nấu thành cơm” gì đó, nàng chưa từng nghĩ tới đâu!
Và càng không hy vọng ngày đó đến quá sớm!
Một Tôn Ngộ Không đáng yêu như vậy, nàng thực sự không muốn thấy hắn bị mấy chuyện rối rắm làm phiền lòng.
Thế nên sau khi hít sâu vài lần để ép tim bình tĩnh lại, Dương Tuyết rụt rè hỏi:
“Đại Thánh, ngài… có phải đã nghe thấy gì đó không? Thật ra… không cần quá để tâm đâu, chúng ta… không giống người phàm…”
Tôn Ngộ Không bỗng nhiên xáp lại gần, khuôn mặt phóng đại trước mắt nàng, đôi mắt to đen nhánh nhìn chằm chằm:
“Nàng cũng cho rằng bản Đại Thánh không làm được?”
Khoảng cách quá gần, lông mi và lỗ chân lông nơi khóe mắt hắn đều hiện rõ mồn một.
Đôi mắt kia lúc này mang theo sự nguy hiểm, sâu thẳm đến mức khiến người ta như muốn bị nuốt trọn, hơi thở ấm nóng phả lên mặt nàng, ép người ta nghẹt thở.
Dương Tuyết vội vã lắc đầu:
“Sao lại thế được! Hoa tỷ chỉ là… lớn tuổi rồi, ngài đừng nghe tỷ ấy nói bậy!”
Tôn Ngộ Không nghiêng đầu:
“Vậy nàng có cảm thấy… ta quá ngây thơ không?”
Vừa hỏi xong, hắn đã hối hận.
Không phải định giả vờ như chưa nghe thấy sao?
Thế này rồi… sao mà dừng lại được nữa?
Hắn vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để sinh khỉ con mà!
Lỡ nàng ngại phiền, không muốn thì sao?
Dương Tuyết cố nén cười:
“Không đâu, ta không thích kiểu bá đạo, như ngài là rất tốt rồi.”
Nàng sợ thật sự bị hắn “ăn” mất!
Tôn Ngộ Không bỗng nhiên nghiêm túc, lời lẽ chân thành:
“Chúng ta đều không còn cha mẹ, chẳng cần mai mối cưới xin gì, nhưng kiệu hoa tám người khiêng, cưới hỏi đàng hoàng là chuyện không thể thiếu.
Hiện giờ ta không thể chuẩn bị mấy thứ đó, càng không thể để trời đất chứng giám, sợ mang đến phiền toái cho nàng.
Nhưng nữ nhân của bản Đại Thánh, tuyệt đối không thể cưới lén cưới lút, vì thế… hiện tại uất ức cho nàng một chút.”
Dương Tuyết nghẹn họng.
Nàng không ngờ cái tên ngốc này lại… nghĩ tới bước đó rồi.
Là người hiện đại, nàng thấy chưa cần nghĩ tới chuyện đó vội, còn chưa chính thức yêu nhau cơ mà!
Mới đến giai đoạn bối rối nắm tay thôi mà!
Tôn Ngộ Không tiếp tục:
Hạt Dẻ Rang Đường
“Còn về lời Hoa tỷ nói, nào là phải nhanh chóng ‘gạo nấu thành cơm’, sợ ta bên ngoài nuôi nữ nhân… Nàng yên tâm.
Bản Đại Thánh xưa nay chưa từng dễ dàng động tâm.
Đã cùng nàng trao lời thật lòng, nhất định tuyệt không làm chuyện có lỗi với nàng.”
Nói đến đây, hắn chậm rãi quỳ xuống trước mặt nàng, nắm lấy hai tay nàng, đôi mắt lấp lánh như có cả dải ngân hà.
Trong mắt hắn, chỉ có mình nàng.
Dương Tuyết lắp bắp:
“Đại Thánh, ngài đừng…”
Tôn Ngộ Không khẽ nói:
“Từ khi ta ra đời tới nay, chưa bao giờ nghĩ mình sẽ giống phàm nhân, cưới vợ sinh con.
Đối với chuyện nam nữ, ta vẫn luôn tránh né, chẳng để tâm đến ai, cũng chẳng biết người ta yêu nhau thế nào…
Ta thật sự… không biết phải đối xử với nàng ra sao…”
Thật ra hắn cũng đang hoảng, không biết làm sao để nàng an tâm.
Dương Tuyết bật cười, nhẹ nhàng xoa đầu hắn:
“Đại Thánh, ngài không cần nghĩ nhiều như thế.
Chúng ta là chính chúng ta, không cần giống ai cả. Thuận theo tự nhiên là được.”
“Hoa tỷ vốn tình duyên trắc trở, lại sống lâu trong Nữ Nhi Quốc, nơi phong tục cởi mở, nên suy nghĩ hơi bạo.
Thật ra… đến cả ta cũng không quen được nữa là.”
Nàng cũng ngồi xổm xuống, nhìn hắn bằng ánh mắt chân thành:
“Đại Thánh, thuận theo tự nhiên, được chứ?”
Tôn Ngộ Không khựng lại một chút, nhỏ giọng hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Vậy bản Đại Thánh… nên làm gì? Mỗi lần đến gặp nàng, ta có nên chuẩn bị cái gì không…”
“Chỉ cần ngài tới gặp ta là đủ rồi.
Hơn nữa, giờ pháp lực ta đã mạnh hơn trước, mai sau ta sẽ chủ động đi gặp ngài, được không?”
Dương Tuyết nở nụ cười rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh như trăng non đầu tháng:
“Ta còn muốn nấu cơm cho các ngài, đỡ phải ăn gió nằm sương. Thấy ngài chịu khổ, lòng ta xót lắm.”
Tôn Ngộ Không sững sờ.
Nàng… đang đau lòng cho hắn?
Ngoài trời gió đêm hiu hiu, vạn vật tĩnh lặng.
Không khí trong phòng ấm áp như mộng, Tôn Ngộ Không nghi ngờ… có phải Như Lai cố ý phái nàng đến để thử lòng hắn không.
Nhưng nhìn vào mắt nàng, nghe những lời hiểu chuyện ấy.
Dù là cái bẫy… hắn cũng cam tâm nhảy vào.
Hắn kéo nàng đứng dậy, ôm vào lòng, thì thầm bên tai bằng giọng khàn khàn mà dịu dàng:
“Dương Tuyết… nàng khiến bản Đại Thánh… tâm loạn như ma.”
Cằm hắn tựa lên đỉnh đầu nàng, mắt khép lại, thân thể khẽ run rẩy.
Dương Tuyết dịu dàng ôm lấy lưng hắn, chưa từng nghĩ đến chuyện bạn trai của mình lại thuần khiết đến mức chỉ ôm thôi cũng run bần bật thế này.
Cảnh đẹp ý vui, sao lại ngắn ngủi.
Nàng cảm nhận nhịp tim hắn đập thình thịch, chỉ mong thời gian dừng lại mãi giây phút này.
Tôn Ngộ Không lẩm bẩm:
“Ta có thể…”
Hắn rốt cuộc cũng lấy hết can đảm định hỏi ra câu khó mở miệng nhất đời mình, thì đột nhiên…
“BỐP!!”
Một cục gì đó rơi trúng đầu.
“Ai vậy hả?!”
“Các người…” Thanh Thanh ngượng ngùng đứng cách đó không xa, trong tay cầm một cây gậy trúc, “Ta… ta còn tưởng là Thần Tài, định gõ cho một phát… xin, xin lỗi, ta…”
“Tiểu hồ ly tinh từ đâu tới, dám gõ đầu bản Đại Thánh…” Tôn Ngộ Không trừng mắt nhìn yêu tinh không biết trời cao đất dày kia, trong lòng thầm nghĩ: may mà câu đó còn chưa kịp hỏi ra miệng.
Dương Tuyết sợ Tôn Ngộ Không nổi giận mà rút Kim Cô Bổng ra, vội vàng giải thích:
“Nàng ấy là bạn của ta, một lòng si mê Thần Tài, có lẽ nhận nhầm nên mới làm vậy, ngài đừng tức giận.”
“Thần Tài? Nhận nhầm?” Không nói thì thôi, vừa nghe xong, Tôn Ngộ Không trừng to mắt, lớn tiếng chất vấn:
“Nàng từng ôm Thần Tài à?”
“Không không không,” Dương Tuyết vội lườm Thanh Thanh ra hiệu bảo nàng rút lui, “Sao ta có thể ôm hắn được chứ, người ta cũng giữ mình lắm đó!”
“Phải phải phải, ta đi ngay, hai người tiếp tục đi.” Thanh Thanh bị dọa cho sợ hãi, co giò chạy biến về phòng mình.
Nàng không hiểu nổi sao Dương Tuyết lại thích loại đàn ông hung dữ như vậy.
Vẫn là Thần Tài nhà nàng dịu dàng hơn nhiều.
Thanh Thanh vừa gây rối một trận như vậy, bầu không khí lập tức bị phá hỏng.
Tôn Ngộ Không cũng không tiện ở lại lâu, ba bước quay đầu một lần rồi rời đi.
Dương Tuyết vốn định quay về phòng nghỉ, nhưng Tiểu Sơn lại khóc lóc không ngừng, Nguyệt Bạch dỗ thế nào cũng không nín, cứ đòi phải được nàng bế mới chịu.
Nguyệt Bạch nhíu mày, nhìn đứa trẻ đã được Dương Tuyết dỗ ngủ, thở dài nói:
“Không ngờ nuôi con lại vất vả như vậy.”
“Nếu ngươi không chăm được, ta sẽ tìm người khác nhận nuôi.”
Dù sao đứa trẻ này cũng không phải con ruột của Nguyệt Bạch, huống chi nàng ta lại nóng tính:
“Ngươi dễ dọa con bé. Đừng thấy nó mới ba tuổi mà coi thường, nó hiểu hết đấy, ngươi không được hung dữ với nó.”
“Không được! Ngươi không thể giao con bé cho người khác. Ta sẽ cố gắng kiên nhẫn hơn, hãy cho ta thêm chút thời gian.”
Nguyệt Bạch đã thực sự có tình cảm với đứa trẻ này, muốn nghiêm túc nhận nuôi.
“Một tháng nữa ta sẽ xem biểu hiện của ngươi.”
Nguyệt Bạch im lặng một hồi, như đang suy nghĩ điều gì đó.
“Ngày mai, có một người quen cũ sẽ đến tìm ta. Không biết… có thể đến thăm đứa trẻ một chút không?”
Nguyệt Bạch cẩn thận quan sát sắc mặt Dương Tuyết, “Ngươi đừng lo, hắn tuy không chung thủy cho lắm, nhưng tuyệt đối sẽ không làm hại phàm nhân, càng không làm tổn thương trẻ con.”
“Tùy thôi.”
Dương Tuyết nhún vai.
Chỉ cần không phải kẻ đến bắt nàng là được.
Còn những yêu vật bình thường hiện giờ đã không còn là mối đe dọa với nàng nữa.