Bạch Cốt Tinh Nũng Nịu

Chương 59



Thần Tài muốn dẫn Dương Tuyết đi kiểm chứng một giả thuyết. Nếu giả thuyết đó hoàn toàn chính xác, thì sau này Dương Tuyết chẳng cần phải trốn đông lẩn tây nữa, có thể quang minh chính đại đi lại trong tam giới, thậm chí còn được chúng sinh trong tam giới kính trọng.



Dương Tuyết hết lần này đến lần khác truy hỏi rốt cuộc đó là giả thuyết gì, sao lại thần thần bí bí, nghe như thể nàng là nhân vật phi thường lắm vậy.



Nhưng Thần Tài miệng kín như bưng, nhất quyết không nói.



Dương Tuyết lắc đầu, dứt khoát từ chối:



“Ta vẫn nên quý mạng thì hơn. Nhỡ đâu lên Thiên Đình là đi nộp mạng, chẳng phải là toàn bộ vở kịch kết thúc rồi sao?”



“Vở kịch kết thúc? Là ý gì?” Thần Tài lại nghe thấy từ ngữ kỳ quái trong miệng nàng, mới lạ thì có mới lạ, nhưng chẳng hiểu nghĩa cụ thể ra sao.



“Tóm lại, ngài vẫn nên an tâm rải tiền của ngài đi, những chuyện khác cứ để thuận theo tự nhiên. Đợi ta mạnh mẽ hơn rồi hẵng tính. Ta chẳng dám lấy cái đầu của mình ra mà kiểm chứng cái gì đâu.” Nàng xé một cái cánh gà, ngả người ra sau, nhàn nhã uống một ngụm rượu, khoan khoái vô cùng.



Thần Tài nhìn bàn tay nàng dính đầy dầu mỡ, rõ ràng mang một khuôn mặt mỹ lệ tuyệt trần, thế mà dáng điệu lại chẳng khác nào lão nông phu đang ăn cơm ruộng.



Hắn định mở miệng góp ý, nhưng thoáng thấy nàng ăn uống say sưa sung sướng, đành thức thời mà im lặng.



“Ợ~” Sau một tiếng ợ thỏa mãn, Dương Tuyết vô thức xoa bụng, vừa định ợ thêm một cái thì bắt gặp nét mặt khó tả của Thần Tài, liền vội ngồi ngay ngắn lại.



“À… Thần Tài đừng chê cười ta, ăn uống thế này thoải mái hơn. Ta đúng là chẳng phải tiểu thư khuê các gì đâu… ha ha…”



Quá ư ngượng ngùng, hình tượng trước mặt Thần Tài xem như sụp đổ hoàn toàn!



Hạt Dẻ Rang Đường

Nhìn nàng mắt lim dim, má ửng hồng vì men rượu, cả người toát ra dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu như tiểu cô nương, Thần Tài không kìm được mà đưa tay véo má nàng một cái:



“Chê gì chứ, cứ ăn đi, dù sao cũng chẳng ai tranh với ngươi.”



“Ngài ăn không?” Dương Tuyết đưa bình rượu ra, “Để ta độc chiếm thì cũng kỳ, hay ngài uống chút nhé?”



Bị sự hào sảng tự nhiên của nàng hấp dẫn, Thần Tài khẽ lắc đầu:



“Ta nhìn ngươi uống là được.”



“Có rượu hôm nay, thì cứ say hôm nay, làm thần tiên thì cũng nên vui vẻ chút mới phải.” Nàng cầm một vò rượu đưa cho ông, cười sảng khoái, “Ta mời ngài.”



Mỹ nhân đưa rượu, còn lý do gì để từ chối? Thần Tài nhận lấy, uống vài ngụm, bỗng trong lòng dâng lên một vị chua xót nhè nhẹ, như dòng nước len lỏi khắp cơ thể.



Có lẽ, Dương Tuyết coi hắn như huynh đệ đi… Nếu không, sao nàng chưa từng thoải mái phóng khoáng đến vậy trước mặt Tôn Ngộ Không?







Đêm khuya yên tĩnh, dưới ánh nến, Dương Tuyết cẩn thận lấy ra sợi lông khỉ Tôn Ngộ Không cho, thầm nghĩ giờ này chắc hắn cũng đã từ Thiên Đình trở về rồi nhỉ.



Rốt cuộc hắn đi Thiên Đình vì chuyện gì?



Nếu đúng lúc này nàng triệu hoán, chẳng may hắn bất tiện thì sao?



Trái lo phải nghĩ, nàng vẫn quyết định thay một bộ nam trang màu xám bạc gọn gàng, lặng lẽ đi tìm Tôn Ngộ Không.



Nghĩ đến hành trình sư đồ gian nan, Tôn Ngộ Không chắc hẳn cũng chẳng mấy khi được ăn ngon, Dương Tuyết bèn lén vào bếp lấy vài cái bánh, thêm hai vò rượu, rồi mới lên đường.



Phân tích một hồi, nàng bay về hướng Đông. Đứng trên mây mới nhận ra bản thân nghĩ quá đơn giản, chợt thầm ước giá như có một đạo phù định vị, chỉ một cái là tìm được chỗ của Tôn Ngộ Không.



Trên không tìm suốt nửa canh giờ mà không thấy bóng dáng, nàng bất đắc dĩ lấy quyển ra định mở khóa kỹ năng.



“Bảo bối ngoan của ta, đã là Thiên Thư thì giúp ta một tay đi.” Nàng nâng quyển sách trong tay khấn vái, rồi truyền linh lực, dùng ý niệm ban lệnh:



“Tìm Tôn Ngộ Không! Tìm Tôn Ngộ Không!”



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trong lòng lẩm nhẩm nhiều lần, quyển Thiên Thư bỗng soạt soạt lật trang, tỏa ánh sáng chói lòa giữa đêm đen.



Dương Tuyết mừng rỡ, hai tay chắp lại, hồi hộp chờ Tôn Ngộ Không xuất hiện.



Thế nhưng khi sách khép lại, nàng đợi mãi cũng không thấy động tĩnh gì thêm.



“Xem ra là ta quá ngây thơ, tưởng ngươi vạn năng.” Nàng thở dài, cất sách đi, tính tiếp tục tìm, không thì cũng phải dùng sợi lông kia mà triệu hoán.



Nàng thật sự lo cho Tôn Ngộ Không. Nhỡ đâu chính mình liên lụy hắn, mà hắn lại chẳng hề có ý bỏ dở việc thỉnh kinh, thì chẳng phải gây khó cho hắn sao.



Đúng lúc ấy, nàng chợt cảm thấy có ai đó vỗ vai mình.



Toàn thân nổi da gà, Dương Tuyết giật mình quay ngoắt lại:

“Ai?”



“Là ta.” Một giọng quen thuộc vang lên từ trên đỉnh đầu, “Nàng đang tìm ta à?”



“Đại Thánh?” Sau khi hồn vía lên mây rồi hạ xuống, Dương Tuyết ôm n.g.ự.c nhìn Tôn Ngộ Không trước mặt, “Chàng làm ta giật cả mình, sao chàng biết ta đang tìm?”



“Bị dọa rồi sao?” Tôn Ngộ Không thấy dáng vẻ nàng hoảng hốt, liền một tay kéo nàng vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi:



“Vừa nghe thấy giọng nàng ta liền tới ngay. Thật có lỗi, lần sau ta sẽ chú ý.”



“……” Trong vòng tay ấm áp ấy, bao nhiêu thắc mắc trong bụng Dương Tuyết bỗng dưng tan biến, chỉ ngây ngẩn tựa vào lồng n.g.ự.c rộng lớn.

Đây… vẫn là Tôn Ngộ Không ư?



Lần đầu gặp hắn, rõ ràng là một nam nhân thẳng thừng, cứng rắn, câu nào cũng chất vấn, giọng điệu gay gắt, như thể lúc nào cũng nghi ngờ nàng có ý xấu.



Nhưng giờ phút này, người ôm lấy nàng lại là một công tử ôn nhu, tuấn tú dịu dàng, trên người khoác tăng y xám tro đã lâu không thấy.



Dương Tuyết còn phát hiện, mấy lần gặp gần đây, y phục hắn mỗi lần một khác, ngay cả kiểu tóc cũng thay đổi ít nhiều.



“Làm sao mà chàng nghe thấy được? Ta vốn định đi tìm chàng, bay một đường mới nhận ra mình chẳng có thuật pháp gì lợi hại, bèn lấy thiên thư ra, nghĩ nhờ nó giúp một tay, ai ngờ ngươi thật sự xuất hiện.” Nàng cất giọng khẽ khàng, trong lòng tràn đầy vui sướng, “Chẳng lẽ là tâm linh tương thông?”



“Vừa rồi ta bỗng nghe tiếng nàng gọi, như ngay sát bên tai, rồi có một tia kim quang nhạt mang ta đến đây.” Tôn Ngộ Không cũng thấy ngạc nhiên, “Chẳng lẽ là công lao của quyển sách kia?”



“Ừ, có lẽ thế.” Dương Tuyết rời khỏi vòng tay hắn, lấy thiên thư ra đưa cho hắn, “Chàng có muốn thử giải vòng Kim Cô không? Ta nghe nói chàng lên Thiên Đình, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”



Tôn Ngộ Không đón lấy cuốn sách ngả vàng, ngón tay lướt qua, thấy ngay trên bìa có một chữ lớn dát vàng lấp lánh: Tuyết.



Dương Tuyết cũng nhìn thấy, bật thốt:



“Á, ta đặt tên cho nó, vậy mà nó lại tự viết thành chữ thật.”



Tôn Ngộ Không vuốt ve bìa sách, khẽ hừ:



“Là Thần Tài nói cho nàng biết ta lên Thiên Đình? Hắn không lo đi làm thiện tài đồng tử của mình, ngày ngày chạy đến chỗ nàng làm gì.”



Dương Tuyết bật cười, đúng rồi, đây mới chính là Tôn Ngộ Không nàng quen.



“Ta đã đi hỏi sư phụ rồi.” Tôn Ngộ Không lật xem từng trang giấy vàng úa, song vẫn chẳng hiện ra lấy một chữ, “Sư phụ đầu tiên của ta Bồ Đề Tổ Sư. Người nói trong tam giới này không có lão nhân nào như nàng miêu tả. Quyển sách này quả xứng với hai chữ ‘Thiên Thư’, nhưng ngay cả người cũng chưa từng nghe qua một thứ thần kỳ đến vậy.”



Dương Tuyết ngẩng đầu. Thì ra hắn đã thật lòng nói ra thân phận sư phụ,chính là Bồ Đề Tổ Sư.



Nếu hắn tin tưởng nàng đến thế, thì nàng cũng nên thử thổ lộ bí mật của mình.



“Ta biết bản lĩnh của Đại Thánh đều do Bồ Đề Tổ Sư truyền thụ. Chàng vượt biển tìm sư phụ, cầu trường sinh bất tử, trải hơn hai mươi năm khổ luyện.”



Nàng nhìn thẳng vào ánh mắt kinh ngạc của Tôn Ngộ Không, lặng lẽ chờ câu hỏi của hắn.



“Là quyển sách này nói cho nàng biết sao?” Tôn Ngộ Không chấn động tột cùng, từ khi học thành trở về, hắn chưa bao giờ nhắc đến sư phụ mình với bất kỳ ai, vậy mà nàng lại nắm rõ đến từng chi tiết.