Thì ra những lời trước kia của Hắc Báo Tinh – Huyền Vưu không phải là vô căn cứ. Giờ đây, yêu giới đang rối loạn, bọn họ định chọn ra một yêu vương để đứng đầu.
Yêu giới đại loạn, nhiều yêu quái nhân cơ hội làm loạn chốn nhân gian, mà thịt Đường Tăng tự nhiên là thứ mà bọn chúng thèm khát nhất.
Dương Tuyết bắt đầu thấy lo lắng, e rằng mình không thể tiếp tục ở lại quán trọ làm đầu bếp được nữa.
Nguyệt Bạch cũng không muốn tiếp tục ở lại nơi thị phi này, bởi ai cũng biết Đường Tăng sắp đến Nữ Nhi Quốc, mà nàng thì chỉ muốn dẫn Tiểu Sơn trở về Thanh Khâu sống những ngày an yên.
Lần này Huyền Vưu đến, là thật lòng muốn nối lại tình xưa, muốn đưa Nguyệt Bạch trở về Đại Thanh Sơn làm phu nhân.
Nhưng Nguyệt Bạch không đồng ý. Tình cảm đến muộn còn rẻ hơn cỏ rác, nàng chỉ muốn sống thong dong tự tại cùng Tiểu Sơn.
Đến lúc này Dương Tuyết mới biết, thì ra Nguyệt Bạch đã theo đuổi Hắc Báo suốt ba trăm năm, nhưng trong suốt thời gian đó, nàng chỉ biết nhìn hắn không từ chối bất kỳ yêu tinh nào khác.
Ba trăm năm khổ đau, nàng đã không còn như xưa si mê hắn đến c.h.ế.t đi sống lại nữa.
Nhưng lúc này có một vấn đề rất đau đầu, Nguyệt Bạch lại trở thành linh thú khế ước của Dương Tuyết!
Huyền Vưu mặt đen lại, ánh mắt soi mói Dương Tuyết:
“Ngươi rốt cuộc đã làm gì nàng?”
“Ta chỉ truyền cho nàng một ít linh lực thôi, không làm gì khác.”
Nàng nhún vai vô tội, “Ta cũng không biết ký kết linh thú thế nào, huống chi Nguyệt Bạch là hồ yêu ngàn năm, ta làm sao có khả năng đó.”
“Nguyệt Bạch khi ấy đã tẩu hỏa nhập ma, giữ mạng còn khó, vậy mà ngươi lại khiến nàng yên ổn như chưa từng có chuyện gì?”
Hắn lặng lẽ tiến lại gần, ánh mắt tối tăm như u linh, “Người mà ngay cả Như Lai cũng bó tay, lại được ngươi cứu sống, đúng là không đơn giản.
Xem ra, ta đã quá coi thường ngươi rồi. Bấy lâu nay, ngươi chính là kẻ giả heo ăn thịt hổ, lừa được cả con khỉ kia xiêu lòng. Ngươi rốt cuộc là đệ tử của ai?”
Dương Tuyết chẳng buồn để tâm, “Tin hay không tùy ngươi. Nói cho cùng, ta không uy h.i.ế.p gì Nguyệt Bạch cả, nàng tự do.”
Huyền Vưu trầm mặc, hắn biết rõ, nếu không có Dương Tuyết, có lẽ Nguyệt Bạch đã mất mạng. Dù có bị khế ước cũng không phải chuyện gì xấu.
Chỉ là, hắn nghi ngờ Dương Tuyết đang cố tình giả ngốc.
“Việc yêu giới chọn yêu vương, không phải chuyện nhỏ. Ngươi chi bằng khuyên Tôn Ngộ Không từ bỏ chuyện lấy kinh. Đi lấy kinh có gì tốt chứ? Chẳng qua chỉ là làm trâu ngựa cho kẻ khác mà thôi.”
Bỗng nhiên, hắn nở nụ cười bí hiểm, “Ta biết ngươi có thể gỡ Kim Cô cho hắn. Đến cả ta không cứu nổi người, ngươi vẫn làm được, thì chút Kim Cô đó có là gì đâu.”
Dương Tuyết trừng mắt, “Vậy chẳng phải thiên hạ đại loạn? Hắn sẽ trở thành kẻ thù chung của tam giới. Ta không làm đâu.”
Nàng nhìn Huyền Vưu bằng ánh mắt lạnh lẽo, “Ngươi xúi giục hắn làm yêu vương, ngươi được lợi gì?”
“Lợi thì nhiều lắm, nói mãi không hết.”
Hắn xoay người ra cửa sổ, giọng trầm thấp, “Nhưng có một điều ngươi nên biết, Như Lai đã biết chuyện Tôn Ngộ Không động phàm tâm, và hắn không định để Tôn Ngộ Không sống sót. Không lâu nữa, sẽ có một ‘Tôn Ngộ Không mới’ thay thế hắn.”
“Ngươi nói gì?”
Dương Tuyết bật dậy khỏi ghế, trong đầu lập tức nghĩ đến kết cục của Lục Nhĩ Mỹ Hầu, tim bắt đầu đập loạn, “Ý ngươi là… bọn họ định âm thầm xử hắn? Như Lai đã tìm một kẻ giống hắn như đúc, và đang dụ hắn tự chui đầu vào bẫy?”
Huyền Vưu ánh mắt sâu thẳm, “Ngươi làm sao biết chuyện đó?”
Một nỗi sợ hãi chưa từng có bỗng trào lên trong lòng Dương Tuyết.
Nếu như lời hắn nói là thật…
Vậy thì kẻ bị đánh c.h.ế.t năm xưa, có khi là Tôn Ngộ Không thật?
Không được! Nàng nhất định phải cứu Đại Thánh!
Dù Lục Nhĩ Mỹ Hầu có ý đồ chiếm chỗ, nàng cũng mặc.
Nhưng người mà nàng yêu không thể chết!
Huyền Vưu nhìn Dương Tuyết siết chặt nắm tay, gương mặt tuyệt sắc hiện đầy vẻ lo lắng, trong lòng hắn cũng thấy tiếc nuối, sao nàng lại mê mẩn con khỉ ấy chứ?
Nhưng hắn không quan tâm chuyện yêu đương:
“Bất kể ta biết bằng cách nào, ta chỉ nói cho ngươi biết, người ngươi yêu hiện đang gặp nguy hiểm. Ngươi cứu hay không, tùy ngươi.”
Dương Tuyết hiểu rõ, cứu Tôn Ngộ Không không phải chuyện dễ.
Nếu nàng thực sự tháo vòng Kim Cô cho hắn, chẳng khác nào trở mặt với cả tam giới.
Xưa nay, những kẻ chống lại thế lực lớn, chưa ai có kết cục tốt.
Mà bản thân nàng chỉ mới vào giai đoạn Đại Thừa, thì làm được gì?
Huyền Vưu thấy nàng do dự, liền buông thêm một câu chấn động:
“Có thể ngươi chưa biết, đám tiểu yêu ở Bạch Cốt Động đã bị tiêu diệt hoàn toàn, không ai sống sót.”
“Cái gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dương Tuyết hoảng hốt, vội hỏi: “Còn Tiểu Nhu và Miêu Miêu thì sao?”
“Không rõ.”
Hắn bước đến bên cửa sổ, ngắm cảnh đèn đuốc phố thị nhộn nhịp, giọng điềm nhiên hỏi ngược lại:
“Chẳng phải ngươi đã giao họ cho Thần Tài chăm sóc rồi sao?”
“Phải… Thần Tài…”
Hy vọng bọn họ vẫn an toàn.
Dương Tuyết chợt nhận ra, mấy ngày qua bản thân đã sống quá yên bình, suýt chút nữa đã quên mất mình đang ở trong thế giới nào.
Hít sâu một hơi, nàng điều chỉnh lại tâm trạng, quay sang nhìn Huyền Vưu, trầm giọng hỏi:
“Ngươi rốt cuộc muốn gì? Nói trắng ra đi.”
“Ta chỉ đơn thuần là muốn xem náo nhiệt thôi. Dù sao nhìn đám thần tiên giả nhân giả nghĩa kia tính toán chi li đến chói mắt, cũng có lúc khiến người ta ngứa mắt. Nếu con khỉ ấy muốn làm yêu vương, ta nhất định sẽ đứng về phía các người.”
Huyền Vưu bỗng nhiên ghé sát bên tai nàng, thấp giọng nói:
“Dĩ nhiên, nếu ngươi không thích Tôn Ngộ Không, muốn nhào vào lòng ta thì cũng không phải là không thể.”
“Đồ cặn bã!” Dương Tuyết lập tức mắng thẳng, “Cẩn thận ta méc với Nguyệt Bạch đấy.”
“Đừng, nàng ấy tính tình không tốt.”
Hắn không đùa nữa, ngẩng đầu nhìn mây trắng cuối trời, ánh mắt đượm buồn, “Giờ nàng ấy trở thành linh thú khế ước của ngươi cũng tốt, chứng tỏ thực lực của ngươi mạnh hơn nàng. Ta đi điều tra tình hình một chút, đợi các ngươi ổn định xong, ta sẽ quay lại.”
“Được.”
Chuyện đã đến nước này, Dương Tuyết cần sớm tìm một nơi yên tĩnh để an cư.
Nguyệt Bạch vốn định đưa Tiểu Sơn trở về Thanh Khâu, nhưng không biết Huyền Vưu đã nói gì với nàng, sau khi biết Dương Tuyết vẫn muốn ở lại Nữ Nhi Quốc, nàng ta liền đồng ý ở lại cùng nàng.
Sau khi thuê được một sân nhỏ ở vùng ven thành, Dương Tuyết đến tìm Bà chủ Hoa Nhi để cáo biệt, nhưng bà ấy lại đóng cửa không gặp.
“Muội cứ đi đi, ta biết muội không phải người phàm. Sau này núi cao sông dài, xin hãy bảo trọng.”
Hạt Dẻ Rang Đường
Qua cánh cửa khép kín, giọng nói của Bà chủ Hoa Nhi trầm buồn và xa xăm.
“Ta không thích nói lời tạm biệt, nếu muội có thời gian thì làm cho ta một đĩa khoai tây chua cay rồi hãy đi.”
Dương Tuyết cay cay sống mũi, vị đại tỷ đầy tình nghĩa này đối xử với nàng quá tốt, đến lúc chia ly mới thấy thật chẳng nỡ rời xa.
“Được.”
Nàng vào bếp, nấu nguyên một bàn ăn, đều là những món Bà chủ Hoa Nhi thích nhất.
Gặp được một bà chủ dễ thương như vậy, Dương Tuyết cảm thấy mình thật may mắn.
Nếu còn tiếp tục ở lại, e rằng sẽ liên lụy đến Bà chủ Hoa Nhi.
Để bày tỏ lòng biết ơn, đêm khuya yên tĩnh, nàng lặng lẽ đến phòng Bà chủ Hoa Nhi, để lại một bảng thực đơn món ăn, để nàng có thể mở một quán lẩu riêng.
Một tiểu viện nhỏ ở góc phố xa trung tâm, vắng vẻ yên tĩnh, trong sân có mấy cây quế xanh tốt, khung cảnh an nhàn khiến người ta vui vẻ.
Sau khi an ổn chỗ ở, Dương Tuyết lấy tấm thẻ gỗ mà Thần Tài gia đã đưa, định gọi hắn đến.
“Cuối cùng cô nương cũng nhớ đến ta rồi à?”
Không ngờ, vừa lấy ra, Thần Tài gia lập tức xuất hiện trong phòng, tay còn cầm theo một con gà ăn mày,
“Có việc gì vậy?”
“Ngài sao lại—”
“Trùng hợp thôi, lần sau nhớ bẻ gãy thẻ gỗ mới gọi được ta.”
Hắn tìm một cái ghế ngồi xuống, vẻ tươi cười trên mặt cũng thu lại, thay vào đó là sự nghiêm túc, “Dương Tuyết, ta có chuyện nhờ ngươi giúp.”
Dương Tuyết bóc lớp lá sen, xé một cái đùi gà ăn ngay, nói đầy khoái chí:
“Ngài nói đi. Nể tình ngài còn mang cho ta đồ ăn ngon, chỉ cần ta làm được, chắc chắn sẽ giúp hết sức.”
“Có thể cùng ta đến Thiên Đình một chuyến không?”
“….”
Miếng đùi gà trong miệng lập tức không còn ngon nữa, nàng nhăn mặt ngẩng đầu lên:
“Ta có thể nhả lại trả ngài không?”
Thần Tài gia bật cười, “Yên tâm, sẽ không nguy hiểm gì đâu."
"Tôn Ngộ Không đang ở Thiên Đình, hiện đang ở Lăng Tiêu Điện."
"Ngoài ra, ngươi có muốn biết vì sao mình lại bị truy bắt không?”