Tôn Ngộ Không nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt như muốn bùng lửa, ghé sát lại nàng, khí tức bức bách mà đè nén:
“Đã bị lột sạch rồi, chẳng lẽ nàng còn muốn làm nốt phần con xà yêu chưa kịp làm?”
“Ta nào dám.” Dương Tuyết thẳng thắn nhìn lại ánh mắt hắn, “Ta chỉ ngắm thôi, tuyệt đối không có ý định ‘hái hoa’ gì cả.”
“……” Nằm dưới đất, Giang Mi nắm chặt nắm đấm, trong lòng gào thét đầy ấm ức: Lão tử đâu phải bông hoa gì chứ?!
Sĩ khả sát, bất khả nhục! Vậy mà hai người này lại đứng ngay trước mặt, vừa đấu võ mồm vừa trêu chọc hắn, cứ như đang tán tỉnh nhau!
“Dương Tuyết, nàng rất thích nhìn thân thể nam nhân sao?” Tôn Ngộ Không bất chợt thu hết sát khí quanh mình, có chút khổ sở mà hỏi.
“Hả?” Nàng giật mình, sao lại hỏi vậy?
Tôn Ngộ Không chau mày, như thể oán thán mà cúi đầu thở dài:
“Nàng chẳng phải từng nói, dân phong ở thời đại của nàng so với nơi này phóng khoáng hơn nhiều? Chẳng lẽ nàng thích nhìn loại như hắn, thậm chí… muốn làm cái điều mà con xà yêu kia muốn làm sao?”
“Ừm?” Dương Tuyết giật giật khóe mày. Vị Đại Thánh này… rốt cuộc đang nghĩ cái gì?
Nhìn hắn rõ ràng là thân hình vạm vỡ, uy phong lẫm liệt, vậy mà lúc này lại ra vẻ ủy khuất như đứa trẻ, Dương Tuyết bỗng sinh lòng hiếu kỳ, muốn nghe tiếp xem hắn sẽ nói gì.
“Nếu nàng muốn… cũng không phải không được.” Hắn lắp bắp, “Chỉ là nay thế cục rối ren, bản Đại Thánh không muốn trong lúc này mà nghĩ đến chuyện nam nữ. Huống hồ, đối với nữ nhân, chuyện ấy rất quan trọng. Nếu nàng thật sự muốn… cũng không phải không được, nhưng bản Đại Thánh… phải chuẩn bị một chút đã…”
Càng nói, giọng Tôn Ngộ Không càng nhỏ dần.
Bị gạt sang một bên, Giang Mi nghe thấy những lời quanh co ấp úng ấy, lại ngắm gương mặt tuấn mỹ, oai hùng của Tôn Ngộ Không, bất giác nghĩ thầm: Thật hiếm thấy một nam nhân tâm tư còn thuần khiết hơn cả mình. Chắc hẳn… cũng bởi vị cô nương kia quá đẹp.
Dương Tuyết khoanh tay trước ngực, chăm chú nhìn hắn, trong lòng buồn cười muốn chết, nhưng vẫn cố nhẫn nhịn, kiên nhẫn chờ xem hắn còn lắp bắp đến đâu.
Hạt Dẻ Rang Đường
“Vốn định đợi thỉnh kinh xong… nhưng lũ nữ yêu kia dường như rất mê thứ ấy. Nàng tuyệt đối đừng giống chúng, thấy phàm nam tuấn tú liền dùng mấy chiêu đó. Nếu nàng thật sự muốn…”
Nói đến đây, Tôn Ngộ Không bỗng nhảy phắt lên, xoay lưng về phía nàng, ngồi trên cành cây, hai tay ôm đầu, nhất quyết không nói tiếp nữa.
Dương Tuyết bất lực, cuối cùng bật cười, ôm bụng cười nghiêng ngả dựa vào thân cây!
“Rắc!” Tôn Ngộ Không xấu hổ quá hóa giận, giơ tay bóp nát cành cây bên cạnh.
Giang Mi nằm dưới đất run lẩy bẩy. Nữ tử này quả thật dung nhan khuynh quốc, nhưng tâm địa thì… thật đáng sợ! Chỉ vài lời đã đùa giỡn cả hai nam nhân, đúng là tội ác tày trời!
Hắn vội vã khoác y phục lên người, sợ rằng nàng thật sự sẽ giống con xà yêu kia, hút đi tinh khí của hắn mất.
Ánh mắt hắn lại liếc sang con bạch xà nhỏ không xa, giờ đã nằm im bất động, nào còn vẻ quyến rũ quấn quít ban nãy.
“Đại Thánh!” Dương Tuyết vừa cười vừa gọi, vốn chỉ muốn trêu đùa hắn đôi chút, không ngờ ngẩng đầu lên thì phát hiện Tôn Ngộ Không đã tức giận bỏ đi mất.
Bất quá, giờ nàng cũng không hề lo lắng. Dù sao, hắn nhất định sẽ quay lại.
Nàng đưa tay lau lệ ở khóe mắt, trong lòng càng nghĩ càng thấy vui, một Tôn Ngộ Không ngây ngốc, thuần khiết, lại dễ đỏ mặt đến thế… làm thế nào nàng cũng cảm thấy chính mình mới là kẻ chiếm lợi đây.
“Ngươi là yêu quái phương nào?” Giang Mi chỉnh lại y phục xong, cầm thanh kiếm gỗ đào trong tay, nghiêm nghị chất vấn, “Vì sao trên người ngươi lại không có một tia yêu khí?”
“Ta không phải yêu quái.” Dương Tuyết dừng tiếng cười, “Ngươi còn ở đây, mà Đại Thánh lại yên tâm bỏ đi, thật lạ.”
“Vừa rồi nam nhân đó cũng là yêu?” Giang Mi lấy hết can đảm, giơ kiếm chỉ vào nàng, “Đã có người mình thích thì chớ nên khởi tà niệm với nam tử khác!”
“Ta?” Dương Tuyết chỉ vào bản thân, kinh ngạc: “Ta mà có tà niệm với ngươi?”
“Chẳng lẽ không phải? Nữ nhân nào lại dám trước mặt người mình yêu mà nói muốn nhìn thân thể kẻ khác?” Giang Mi nói càng thêm phẫn nộ, còn có chút bất bình thay Tôn Ngộ Không, “Các ngươi nữ yêu này thật nên học nữ đức, đừng ỷ có chút dung nhan mà lại ba lòng hai dạ với nam tử mình thương…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“……” Câm nín. Dương Tuyết mới phát hiện ra, hóa ra mình đã bị coi như một con “tra nữ” rồi.
“Câm miệng!” Nàng vung tay dùng thuật cấm ngôn với Giang Mi, “Lải nhải quá, được cứu rồi thì mau xuống núi đi.”
“Ta…” Giang Mi bỗng mất khí thế, nhìn quanh rừng sâu, sắc mặt lộ vẻ sợ hãi, “Ta lạc mất sư phụ, dọc đường gặp không ít yêu quái… xin cô nương cứu ta một mạng.”
Dương Tuyết trợn mắt, vừa định mở miệng thì Tôn Ngộ Không từ trên trời giáng xuống.
“Ta đưa ngươi xuống núi.” Hắn hất nhẹ tay, thổi một luồng khí, Giang Mi lập tức bị đưa thẳng xuống chân núi, bất tỉnh nhân sự.
Thấy Tôn Ngộ Không đã trấn tĩnh lại, Dương Tuyết không dám trêu chọc thêm, khe khẽ nói:
“Đại Thánh, hay là ta kể tiếp chuyện về chàng với con linh hầu kia nhé?”
“Không kịp rồi. Nàng về trước đi. Ta phải đi tìm Hắc Báo Tinh. Hắn đang kích động yêu giới chống Thiên Đình, muốn bức ta ra làm yêu vương. Vài ngày này sẽ không yên ổn, nàng cứ an tâm ở nhà chờ tin tức.”
Nói rồi, hắn từ trong n.g.ự.c lấy ra một cây trâm, đưa cho nàng:
“Đeo cái này, trừ yêu sư sẽ không nhận ra nàng.”
“Ừm.” Dương Tuyết đưa tay ôm lấy eo hắn, có chút lưu luyến, lí nhí:
“Vậy chàng cẩn thận. Ta ở nhà yên tâm chờ tin của Đại Thánh.”
“Ừ.” Hắn đưa tay xoa nhẹ đầu nàng, chợt nhớ đến cảnh nàng vừa trêu chọc, liền lên giọng dạy dỗ:
“Nếu nàng còn dám trêu ghẹo nam tử khác, bản Đại Thánh lập tức cưới nàng về Hoa Quả Sơn, để nàng làm áp trại phu nhân của ta!”
“Không dám đâu, Đại Thánh, vừa rồi ta chỉ đùa với chàng thôi mà.”
Tôn Ngộ Không cúi người, ghé sát tai nàng, trầm giọng trêu ghẹo:
“Vậy sao? Nếu nàng thích, bản Đại Thánh cố mà làm, bây giờ có thể cởi sạch để nàng nhìn cho rõ, thế nào?”
“……” Dương Tuyết mặt đỏ bừng, không ngờ hắn học cách “phản sát” nhanh đến vậy.
Thấy phản ứng của nàng, Tôn Ngộ Không nở nụ cười đắc ý, vô cùng hài lòng.
Hắn nghiêng đầu, kéo nàng đang trốn vào lòng ra, bất ngờ cắn nhẹ vành tai, giọng khàn khàn trầm thấp vang bên tai nàng:
“Đừng coi thường bản Đại Thánh. Đã là nam nhân, tuyệt sẽ không khiến nàng thất vọng.”
Nói rồi, hắn cúi xuống, cắn mạnh một cái vào cổ nàng, để lại dấu đỏ.
“Á… Đại Thánh, ta sai rồi, tha cho ta, chàng mau đi đi!” Dương Tuyết lúng túng trốn không thoát, chỉ biết cầu xin liên hồi.
…
Lúc này, trong ngôi miếu đổ nát, Đường Tăng cùng Trư Bát Giới vẫn chưa ngủ, ngồi trên đất nhìn ánh trăng ngoài cửa, ánh mắt thâm trầm.
“Sư phụ, Hầu ca lại đi tìm cô nương kia rồi phải không?” Trư Bát Giới buồn bã thở dài, “Lão Trư này cũng muốn về Cao Lão Trang tìm vợ thôi.”
Đường Tăng mấp máy môi, một câu nói trúng ngay chỗ đau:
“Nàng sớm đã có chồng rồi, Bát Giới. Nay ngươi vốn không có vợ.”
“……” Trư Bát Giới ấm ức, xoay người nằm nghiêng, lẩm bẩm:
“Sư phụ, sao ngài không quản quản, con khỉ ấy sắp bị yêu nữ kia câu mất hồn rồi!”