Nguyệt Bạch dắt Tiểu Sơn sống trong biệt viện, nhưng mấy ngày nay lòng nàng cứ bồn chồn, bởi vì Thanh Thanh đã nhiều ngày không quay về.
  Nàng từng hỏi Thần Tài, nhưng hắn cũng bảo đã lâu rồi không thấy Thanh Thanh đâu. Tính cách của Thanh Thanh vốn hoạt bát, năng động, mấy chục năm nay vẫn luôn quấn lấy Thần Tài không rời. Dù hắn luôn từ chối, nàng cũng chưa từng vì thế mà buồn lòng đến mức không từ mà biệt. 
 Chính vì vậy, Nguyệt Bạch nghi ngờ rằng Thanh Thanh đã gặp chuyện chẳng lành. 
 Đúng lúc đó, Hắc Báo Tinh lại ghé thăm Nguyệt Bạch. Nàng liền năn nỉ hắn đi dò la tung tích của Thanh Thanh. 
 “Gần đây không yên ổn đâu,” Hắc Báo Tinh trầm giọng nói, đưa cho Nguyệt Bạch bộ quần áo trẻ con mua về từ phố chợ, “Yêu giới lại xuất hiện thêm vài yêu quái ác độc, đang lùng sục khắp nơi để cướp yêu đan của những yêu tộc yếu ớt, nhằm trở nên mạnh hơn và tranh ngôi Yêu Vương. Nàng đừng quá lo, ta sẽ đi điều tra thử xem.” 
 Nguyệt Bạch biết Hắc Báo Tinh chắc chắn sẽ không từ chối, nhưng cũng hiểu rằng hôm nay hắn đến, không chỉ vì nàng. 
 “Nếu gặp người Thanh Khâu, tiện thể hỏi giúp ta một tiếng, có thể Thanh Thanh có chuyện phải về nhà gấp.” Nàng ôm Tiểu Sơn vào lòng, giọng bình thản nhưng ánh mắt không giấu được sự lạnh nhạt. “Sau này, ngươi không cần tới thăm ta nữa. Ta sẽ đưa Tiểu Sơn về Thanh Khâu.” 
 Hắc Báo Tinh nhíu mày: “Tại sao lại rời đi? Không phải chúng ta đã nói sẽ cùng nhau đưa Tiểu Sơn đến Đại Thanh Sơn sao?” 
 “Về Đại Thanh Sơn để làm gì?” Nguyệt Bạch siết chặt quyển sách trong tay, trong lòng lạnh lẽo, lời nói cũng mang theo hàn ý, “Tâm ngươi chưa từng đặt ở ta. Quay về để nhìn ngươi ngày ngày u sầu, ta chỉ thêm phiền não thôi. Người ngươi yêu là Dương Tuyết, chỉ vì nàng không để mắt tới ngươi, nên giờ mới nhớ đến ta, phải không?” 
 “Nguyệt Bạch, nàng rõ ràng biết không phải vậy.” Hắc Báo Tinh bước đến trước mặt nàng, “Nàng muốn thế nào mới chịu tin rằng ta thật lòng với nàng?” 
 “Gần nghìn năm rồi, tâm tư của ngươi ta còn không hiểu sao?” Nàng lạnh lùng hất tay hắn ra, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những bông hoa nhỏ đang nở rộ đủ sắc màu. “Hơn nữa, tâm ngươi bay nhảy, bản tính khó đổi. Chẳng lẽ chỉ vì ta đối xử tốt mà một kẻ phong lưu như ngươi có thể hồi tâm chuyển ý?” 
 “Nguyệt Bạch, nàng cũng nói rồi, chúng ta đã già thế này rồi.” Hắn đưa tay khẽ vuốt má nàng, mỉm cười dịu dàng. “Cho dù ta có tâm, cũng chẳng còn sức. Lần này, nàng thật sự không đoán được ta đang nghĩ gì đâu.” 
 Nguyệt Bạch khẽ cau mày: “Chẳng lẽ… ngươi muốn làm Yêu Vương?” 
 “Cũng gần như thế, nhưng không hoàn toàn.” 
 Lòng nàng thoáng nghi hoặc. Những chuyện khác nàng có thể không hiểu rõ về hắn, nhưng riêng việc tranh ngôi Yêu Vương, hắn tuyệt đối không phải người có tham vọng ấy. 
 “Ngươi không phải loại người đó. Hiện giờ ngươi bôn ba khắp nơi, rốt cuộc là vì điều gì?” Trong lòng nàng bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành, “Đừng nói là… ngươi muốn khuấy đảo tam giới?” 
 “Thông minh.” Hắc Báo Tinh nhếch môi, “Nhưng không chỉ vậy. Ta muốn Tôn Ngộ Không làm Yêu Vương. Chỉ cần hắn làm Yêu Vương, tam giới sẽ không thể yên ổn.” 
 “Vậy chẳng phải cô nương Dương Tuyết cũng sẽ bị liên lụy sao?” Tim nàng khẽ se lại. Nhưng nàng cũng hiểu rõ, Hắc Báo Tinh không phải người thích lo chuyện bao đồng, nếu không có mục đích khác thì chắc chắn sẽ không dính líu đến. 
 “Hừ.” Hắn kéo nàng vào lòng, giọng nói trầm thấp như có sức mê hoặc, “Bọn họ vốn không thể đến được với nhau. Dương Tuyết không phải yêu đơn thuần, nàng ấy, đối với cả tam giới mà nói, vừa là hiểm họa, vừa là kỳ tích.” 
 “Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?” Nguyệt Bạch khó hiểu, “Khế ước của ta…” 
 “Hãy ngoan ngoãn đi theo nàng ấy. Hiện tại nàng thuộc về nàng ấy trước, sau đó mới tới lượt ta.” Ánh mắt hắn dường như xuyên qua muôn trùng non nước, trở về thời hoang cổ xa xăm, “Đi theo nàng ấy, sẽ có lợi cho nàng.” 
 “Nhưng mà…” Điều nàng muốn chỉ là được trở về nhà, sống những ngày yên bình bên Tiểu Sơn. 
 “Giao Tiểu Sơn cho ta chăm sóc còn tốt hơn ngươi đưa nó về Thanh Khâu.” Hắn vỗ vỗ mu bàn tay nàng, dịu giọng an ủi. “Yên tâm, ta sẽ cho người chăm sóc con bé thật chu đáo.” 
 “Không được!” Nguyệt Bạch lập tức đẩy hắn ra, “Giao cho người của ngươi chẳng khác nào đẩy con bé vào hố lửa. Ta nhất định phải đưa nó về Thanh Khâu giao cho mẫu thân ta. Có lẽ… Tiểu Sơn còn có thể tu luyện thành đạo.” 
 Hắc Báo không tiếp tục tranh luận, chỉ khẽ gật đầu: “Cũng được. Đi sớm về sớm, nhớ đi theo sát Dương Tuyết.” 
 Nguyệt Bạch nghe vậy trong lòng đầy chua xót, nhưng nàng không từ chối. 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - 
 Lúc Dương Tuyết trở về, liền thấy Nguyệt Bạch đang rúc trong lòng Huyền Vưu mà khóc.
  “Làm sao vậy ?” Nàng xách giỏ thức ăn tươi về, vừa đi vào bếp vừa cười trêu, “Báo ca lại làm nàng dâu nhỏ của mình khóc rồi hả?” 
 Hai người họ lập tức tách ra, bước nhanh ra khỏi phòng. 
 “Đi gặp Tôn Ngộ Không rồi à?” Huyền Vưu thần sắc thản nhiên, không biết từ đâu lấy ra một cây quạt, thong dong phe phẩy. “Ta còn tưởng ngươi đến Hoa Quả Sơn rồi đấy.” 
 “Xì!” Dương Tuyết đảo mắt, “Các ngươi chẳng phải đang đợi Đường Tăng sao? Ta đương nhiên phải đợi Tôn Ngộ Không. Chẳng lẽ lên Hoa Quả Sơn mà ngồi chờ suông? Ai nấu cơm cho mấy người?” 
 Trong lòng Nguyệt Bạch rối như tơ vò, cuối cùng vẫn giao Tiểu Sơn lại cho Hắc Báo rồi vào bếp giúp Dương Tuyết chuẩn bị bữa tối. 
 Cơm vừa dọn xong, Thần Tài đã xuất hiện. 
 “Đến đúng lúc lắm, Thần Tài!” Dương Tuyết cười tươi vẫy tay, “Hôm nay ta làm món đầu cá hấp ớt bằm, mau đến nếm thử đi.” Nàng tháo tạp dề, vui vẻ ngồi xuống. 
 Sắc mặt Thần Tài nghiêm nghị, sải bước tới trước mặt nàng, nắm c.h.ặ.t t.a.y kéo dậy: “Đi! Theo ta rời khỏi đây!” 
 “Tại sao chứ?” Dương Tuyết đang đói, những món ăn vừa làm xong toàn là món nàng thích. Nàng bĩu môi, chẳng muốn rời khỏi ghế, lầm bầm, “Đợi ăn xong rồi nói tiếp.” 
 “Có chuyện gì vậy, Thần Tài?” Hắc Báo Tinh nhếch môi cười, bế Tiểu Sơn trên tay, ánh mắt mang chút thâm ý, “Trời sập rồi à?” 
 Thần Tài không buồn để ý đến hắn, chỉ kéo Dương Tuyết đứng dậy: “Trên đường sẽ nói rõ, nhanh theo ta.” 
 “Đi đâu?” Giọng Huyền Vưu chợt lạnh, nụ cười biến mất, bầu không khí lập tức căng thẳng. “Ngươi muốn đưa nàng ấy ra ngoài để c.h.ế.t sao?” 
 “……” Nguyệt Bạch khựng lại. 
 “Bốp~” 
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
 Tiểu Sơn vừa mới gắp một đũa cơm, liền rớt trở lại bát. Đôi mắt tròn xoe ngơ ngác nhìn quanh mọi người. 
 Dương Tuyết vẫn chưa hiểu gì, hoang mang hỏi: Gì chứ? Sao ta lại thành người sắp c.h.ế.t rồi? 
 Mặt Thần Tài đen như đêm, tay rũ xuống bất lực. 
 “Hiện nay, Nữ Nhi Quốc như hổ rình mồi, không chỉ nhắm vào Đường Tăng. Tây Thiên và Thiên đình cũng đã biết chuyện Tôn Ngộ Không đang ở cùng Bạch Cốt Tinh. Họ chắc chắn muốn nhân cơ hội này bắt trọn ổ. Yêu giới cũng thừa cơ nổi loạn, tranh thủ hỗn loạn kiếm chút lợi. Chúng khoái xem cảnh hỗn chiến như vậy lắm.” Huyền Vưu bế Tiểu Sơn trao lại cho Nguyệt Bạch, rồi thản nhiên đứng dậy. 
 Ánh mắt Thần Tài sắc như d.a.o nhìn chằm chằm vào Huyền Vưu: “Ngươi đã biết từ lâu?” 
 “Ngươi là người Thiên đình phái đến để bắt Bạch Cốt Tinh, vậy mà giờ lại động lòng với nàng ấy. Ngươi nghĩ ngươi giấu được à?” Huyền Vưu lắc đầu, vẻ mặt vừa ngạo mạn vừa chọc giận người khác. 
 Dương Tuyết chăm chú lắng nghe, nhưng tay vẫn không ngừng gắp thức ăn, cứ như đang xem một vở kịch chẳng liên quan gì đến mình. 
 “Ngươi tưởng đám thần tiên ở Thiên đình là kẻ dễ bị lừa à?” Huyền Vưu tiến lên vỗ vai Thần Tài, “Ngươi vốn không phải kẻ thích lo chuyện bao đồng. Giờ cứ lượn quanh Dương Tuyết mãi, chẳng lẽ họ không nghi ngờ gì sao? Ngươi bị bẫy rồi.” 
 “Hây, có gì to tát đâu, ăn xong rồi tính.” Dương Tuyết đặt đũa xuống, đi vào bếp, “Ta có hầm canh gà, các ngươi ngồi đi, ta mang ra cho nếm thử.” 
 “Dương Tuyết!” Thần Tài cuối cùng cũng không nhịn được nữa, bật ra tiếng quát, “Ngươi thật sự tin rằng Tôn Ngộ Không sẽ vì ngươi mà từ bỏ việc thỉnh kinh, tiếp tục chống lại Thiên đình sao? Ngươi nghĩ họ sẽ buông tha hắn sao? Đi với ta! Ta đảm bảo ngươi sẽ an toàn!” 
 “……” Dương Tuyết dừng chân. Trong lòng, tựa như có một sợi dây đứt đoạn. 
 Tôn Ngộ Không chắc chắn đã gặp nguy hiểm rồi!