Dương Tuyết lặng lẽ theo sát sau lưng Tôn Ngộ Không, cúi người nhìn xuống những tòa cung điện ẩn hiện trong mây mù thần tiên của thiên giới. Nháy mắt một cái, cả hai đã đặt chân tới trước Lăng Tiêu Điện.
Nàng lập tức ẩn thân, chỉ lộ ánh mắt sáng rực nhìn khung cảnh trước mắt: tiên nữ và thiên binh nháo nhào bỏ chạy, cảnh tượng hỗn loạn như một nồi canh thập cẩm.
Dương Tuyết vừa căng thẳng vừa hưng phấn đến phát điên, không kìm được thì thầm:
“Mẹ ơi, sắp gặp bao nhiêu vị thần tiên lẫy lừng rồi, phấn khích quá! Đại Thánh à, nếu chúng ta thoát được kiếp này, ta nhất định sẽ sinh khỉ con cho chàng!”
“…”
Tôn Ngộ Không khựng lại một nhịp, hai má bỗng đỏ bừng như trái cà chua.
Hắn hơi cau mày, quay phắt về phía nàng đang ẩn thân.
Dương Tuyết cũng đứng sững lại.
“…”
Nàng đang phấn khích đến độ dậm chân nhảy cẫng lên, chợt khựng người nhìn hắn, hắn… nghe thấy à?
Tôn Ngộ Không sải bước tới trước mặt nàng, ánh mắt nheo lại, giọng điệu lười nhác đầy trào phúng:
“Không phải nàng muốn lấy Đường Tăng sao? Giờ đến lượt ta thì lại nói c.h.ế.t cũng cam lòng là thế nào? Lẽ nào ta vẫn kém tên hòa thượng đó một bậc?”
“Ta không thấy nàng, nhưng nghe thấy nàng đấy.”
Dương Tuyết ngậm miệng trong chớp mắt.
Tôn Ngộ Không hừ lạnh một tiếng, tiếp lời:
“Chỗ này không an toàn. Còn không mau cút về trốn kỹ đi, đợi ta quay lại rồi tính sổ với nàng!”
Dương Tuyết mặt đỏ tía tai, mắt lấp lánh như có sao trời rơi vào.
Trời ơi, dáng vẻ bá đạo thế kia, sao mà ta có thể bỏ lỡ được chứ?!
“Đại Thánh, đừng giận nữa, những lời trước đây ta chỉ nói bừa thôi.”
Nàng lè lưỡi, nhỏ giọng nịnh nọt, “Trong tam giới, chẳng ai có thể ngông nghênh, bất kham, lại đẹp trai như Đại Thánh!”
Trong lòng thầm cầu khấn: Xin đừng nghe thấy lúc mình khen Đường Tăng…
“Không phải muốn làm sư nương của ta sao?”
Tôn Ngộ Không hừ khẽ, quay người bước lên bậc điện:
“Trốn cho kỹ. Lát về tính nợ!”
“…”
Sao cảm giác ánh mắt đó vừa hung dữ vừa đáng yêu thế nhỉ?
Dương Tuyết lùi qua một bên, cố tránh va vào mấy thần tiên đang chạy như ong vỡ tổ, lén theo sau Tôn Ngộ Không xem diễn.
Chắc là tâm linh tương thông nên hắn mới nghe được ta nói… Vậy thì sau này… ta tuyệt đối không được lảm nhảm nữa!
“Tôn Ngộ Không!”
Vừa bước vào Lăng Tiêu Điện, một giọng quát chói tai vang lên, Ngọc Hoàng đầu bù tóc rối, từ sau điện chỉ tay run rẩy:
“Ngươi lại muốn làm phản sao?!”
Kim Cô Bổng lúc này đang cắm phập trên ngai vàng của Ngọc Hoàng, nội thất trong điện bị phá tan tành, chẳng còn món nào nguyên vẹn.
Dường như đã đánh đủ, Kim Cô Bổng bay trở lại, lượn một vòng như làm nũng, nhẹ nhàng chạm vào vai chủ nhân của nó.
Dương Tuyết nín thở, tim như treo lơ lửng trong lồng ngực.
Dù vòng kim cô đã tháo, nhưng còn cửa Như Lai kia… liệu có vượt qua nổi không?
Nếu lúc ấy không còn đường lui… liệu nàng có thể đưa hắn trốn khỏi tam giới, tới nơi không ai tìm được… Hay như Huyền Vưu từng nói, về yêu giới làm Yêu Vương…
“Ngọc Hoàng, ép lão Tôn đại náo thiên cung lần nữa, thấy vui không?”
Tôn Ngộ Không bước thẳng tới trước điện, ánh mắt quét qua hàng loạt thần tiên co rúm lại, tránh né như gặp ôn dịch.
“Tôn Ngộ Không, ngươi dám cấu kết với Đường Tăng?! Vô liêm sỉ!”
Ngọc Hoàng hoảng loạn rống lên, trốn sau bình phong đợi Quan Âm tới cứu giá!
“Hừ! Chê cười! Đường Tăng không phải là người mà ta có thể ‘thu mua’. Nhưng ngay cả ngươi cũng nói thế, ta thật sự thấy thương thay cho sư phụ ta.”
Dương Tuyết ngẩng đầu nhìn quanh Lăng Tiêu Điện.
Các thần tiên kẻ phẫn nộ, kẻ lạnh lùng, kẻ đứng xem như chuyện thiên hạ…
Thế nhưng… không một ai dám tiến lên ngăn Tôn Ngộ Không.
“Ngộ Không!”
Đúng lúc ấy, một giọng nói thanh tịnh như vang từ hư không, vang vọng khắp đại điện, Quan Âm Bồ Tát chậm rãi giáng lâm trước Lăng Tiêu Bảo Điện.
Tôn Ngộ Không nhìn thấy bà, khóe môi cong lên khinh khỉnh:
“Bồ Tát cũng đến rồi à? Chẳng lẽ ngươi cũng cho rằng lão Tôn ta không còn muốn hộ tống Đường Tăng thỉnh kinh nữa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong lòng hắn vẫn có chút cảm kích với Quan Âm, từng nhiều lần được bà ra tay tương trợ. Hắn vẫn luôn cho rằng bà khác với Như Lai.
“Ngộ Không, buông đao đồ tể, lập tức thành Phật…”
“Nói vớ vẩn! Buông đao cho các ngươi tùy tiện c.h.é.m g.i.ế.c chắc?”
Tôn Ngộ Không lạnh giọng cắt ngang, ánh mắt mềm mại phút chốc tan biến, chỉ còn lại sự kiêu hãnh sắc bén như lưỡi dao:
“Niệm chú đi! Dù gì lão Tôn cũng đã chơi đủ rồi.”
“……”
Không khí lặng ngắt.
Quan Âm trầm mặc một lát, cuối cùng chỉ nhẹ lắc đầu, giơ tay phải niệm chú kim cô.
Dương Tuyết đứng bên ngoài, cắn môi, trái tim lạnh đi từng chút.
Xem ra Quan Âm cũng chẳng còn khác gì Tây Thiên.
Họ đã không còn chỗ dung thân cho Tôn Ngộ Không nữa rồi.
Nàng không hiểu, rốt cuộc thời gian qua đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao chỉ qua một đêm, bọn họ lại trở mặt như vậy, dứt khoát đến mức tuyệt tình?
Đúng như dự đoán, kim cô chú… vô dụng.
Toàn bộ đại điện lập tức rối loạn!
“Ngươi… đã gỡ vòng kim cô?!”
Quan Âm Bồ Tát mặt đầy khiếp sợ, gần như không tin nổi vào mắt mình.
“Không thể nào! Ngoài chúng ta ra… không ai có thể giải chú này!”
Tôn Ngộ Không vươn vai, ngáp một cái, ánh mắt nhàn nhạt đảo quanh đại điện:
“Đánh đủ rồi à? Lần này thật chẳng vui bằng năm xưa. Nếu các ngươi đã sợ ta trở thành Yêu Vương như thế, thì ta đành chiều lòng thôi,làm Yêu Vương thì có gì không được?”
“Tôn Ngộ Không!”
Ngọc Hoàng quýnh quáng, vội lên tiếng:
“Ngươi thực sự muốn chống lại Thiên Đình? Cho dù ngươi bị ai xúi giục, quay đầu vẫn còn kịp! Chắc chắn là nữ yêu kia mê hoặc ngươi… Chỉ cần giao nàng ta ra, chuyện này sẽ bỏ qua! Nếu không, nàng ta sớm muộn cũng gây họa tam giới…”
“Gây họa tam giới?!”
Tôn Ngộ Không giận dữ gào lên, xông tới trước mặt Ngọc Hoàng, một tay dí thẳng lên trán ông ta, ánh mắt lạnh thấu xương:
“Nàng ấy gây họa chỗ nào? Các ngươi nghe lời ai? Một tấm bia đá nứt ra liền bảo là điềm dữ?
Ta còn nghe nói ban đầu lời sấm là ‘bia nứt – Thánh nhân xuất thế’.
Vậy thì rốt cuộc… các ngươi đang sợ cái gì?
Sợ Thánh nhân sẽ ăn thịt các ngươi sao?”
“Nàng ấy có thân phận đặc biệt, các ngươi không thể kiểm soát luân hồi kiếp trước của nàng ấy, chỉ vì vài lời đồn vớ vẩn đã kéo thiên binh vây giết, rồi đến khi loạn lạc không dẹp nổi, lại đổ lên đầu người khác? Ai mới là tai họa thật sự ở đây hả?”
Tôn Ngộ Không ngồi phịch xuống chiếc ngai vàng vỡ vụn của Ngọc Hoàng, chân vắt chéo, lưng tựa ngả, ánh mắt đầy trào phúng:
“Theo ta thấy, các ngươi đúng là không xứng làm chủ tam giới. Thánh nhân ra đời có khi là để khiến các ngươi nếm thử chút khổ sở đấy!”
Dương Tuyết lặng nhìn từ xa, trái tim run lên từng hồi.
Hắn… đang đứng về phía ta.
Hắn… đang lên tiếng vì ta.
Nàng đã nghe Thần Tài nói qua về nỗi lo của Thiên Đình, và cả sự bất an từ chư Phật Tây Thiên …
Nhưng không ngờ, bọn họ lại thực sự yếu đuối đến thế, chỉ vì mấy lời truyền miệng không rõ nguồn gốc mà phát động cả tam giới, tạo nên cảnh m.á.u tanh thị phi này.
Giết nhầm hơn bỏ sót, đúng là vô sỉ đến tận cùng.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Nhưng mà…
Sao Như Lai vẫn chưa xuất hiện?
Nếu không nhanh, Tôn Ngộ Không thật sự sẽ nương theo cơn sóng này, dứt áo rời Thiên giới, về yêu giới xưng vương.
Mà họ lại không biết, lúc này, chính bản thân Như Lai cũng đang khó giữ mình.
“Đại Thánh anh minh! Là Thiên giới hồ đồ, mong Đại Thánh đừng chấp nhất.”
Ngọc Hoàng thấy tình thế chưa hoàn toàn mất kiểm soát, liền nhanh chóng phủi bụi trên người, đi tới trước mặt Tôn Ngộ Không, giọng điệu khúm núm:
“Là hiểu lầm… tất cả chỉ là hiểu lầm thôi…”
“Phải rồi, Đại Thánh, chàng đã trút giận rồi, Thiên cung cũng đã đập phá, chi bằng…”
“Đại Thánh, bọn họ định bắt Đường Tăng để uy h.i.ế.p chàng tiếp tục thỉnh kinh. Chàng có thể bắt Quan Âm để uy h.i.ế.p Như Lai.” Linh quang lóe lên, thiên nhãn mở ra! Dương Tuyết dường như thấy được Đường Tăng, Trư Bát Giới, Sa Tăng đều đã bị bắt lên Thiên đình, ngay cả Bạch Long Mã cũng bị dắt theo.
“…”
Tôn Ngộ Không sững người, nhưng hoàn toàn không nghi ngờ lời nàng. Chỉ là đề nghị này khiến hắn bất ngờ, song lại hợp lý.
“Quan Âm Bồ Tát, đắc tội rồi!”
Vừa dứt lời, Tôn Ngộ Không đã kẹp chặt cổ Quan Âm, thu lấy tịnh bình trong tay bà:
“Cùng đến gặp Như Lai một chuyến!”