“Không được, ngàn vạn lần không được!”
Từ trong đám đông, Thái Thượng Lão Quân chen ra ngăn cản.
Dương Tuyết khẽ cong môi, Thái Thượng Lão Quân quả nhiên là người hiểu chuyện.
“Ngọc Hoàng, việc này cần phải suy xét lâu dài.”
Thái Thượng Lão Quân phất trần nhẹ một cái, vẻ như vô tình lướt qua người Tôn Ngộ Không:
“Sự việc đã đến nước này, tuyệt đối không thể để sai lầm tiếp tục nối dài. Mong Ngọc Hoàng ban chỉ, trả lại tự do cho Tôn Ngộ Không!”
Lời vừa dứt, phản ứng trong đại điện lập tức đa dạng, kẻ to mắt sửng sốt, người ghé tai xì xầm, mỗi kẻ mang một tâm tư riêng.
Ngọc Hoàng trừng mắt nhìn Thái Thượng Lão Quân, nhưng rất nhanh liền dịu xuống. Lúc này chỉ có thể tạm thời ổn định Tôn Ngộ Không. Nếu để chuyện này ầm ĩ tới mức kéo cả Như Lai vào cuộc, khiến mâu thuẫn giữa họ và Tây Thiên lộ ra ngoài ánh sáng, thì quả thật là không khôn ngoan.
Thế nhưng trong lòng Ngọc Hoàng vẫn đầy bất cam. Ban đầu ông vốn tính toán sau khi bắt được Tôn Ngộ Không, sẽ khỏi cần dựng lên vở kịch “Thật - Giả Tôn Ngộ Không” với Lục Nhĩ Mi Hầu, đỡ phải hao tổn công sức rồi tiêu diệt hắn. Kế hoạch này đã được ông và Như Lai thương lượng kỹ càng, chỉ cần thời cơ chín muồi, sẽ diệt trừ Tôn Ngộ Không thật sự.
Tính toán trăm đường, lại chẳng ngờ chiếc vòng Kim Cô đã bị giải, thế cục nay đã vượt khỏi tầm kiểm soát.
Ông không biết “thánh nhân” kia rốt cuộc là ai, vậy mà lại âm thầm tạo được liên kết với Tôn Ngộ Không, còn Bạch Cốt Tinh chắc cũng đã ngả về phe đối phương, muốn động đến nàng bây giờ thì e là đã muộn.
Hiện tại, cách duy nhất là nhún nhường trước Tôn Ngộ Không.
Trong lúc Ngọc Hoàng đang trầm tư, Dương Tuyết bỗng thấy Tam Thái Tử Na Tra bước vào điện, tay cầm Hỏa Tiêm Thương, áp giải thầy trò Đường Tăng lên điện.
Bạch Long Mã đã hóa thành hình người, một công tử trẻ tuổi, phong thái nhẹ nhàng, đầu mọc hai chiếc sừng rồng nhỏ khiến vẻ ngoài trông rất đáng yêu.
Còn Na Tra, đối với cảnh tượng hỗn loạn trong điện thì chẳng lấy gì làm lạ, thậm chí còn mang theo vài phần vui sướng trên nét mặt.
Cũng đúng thôi, năm xưa Na Tra cũng từng là một thiếu niên nhiệt huyết, gặp chuyện như thế này e rằng cũng đồng cảm không ít, thậm chí còn có ý định góp vui, khiến tình hình càng thêm rối ren.
Quả nhiên, thấy vậy, Ngọc Hoàng nhức đầu không thôi, theo phản xạ liền giơ tay chỉ vào Na Tra quát lớn:
“Ai cho ngươi dẫn bọn họ tới đây?!”
Không thấy đang đàm phán hay sao? Giờ thì Tôn Ngộ Không lại càng có lý hơn nữa!
Na Tra vẻ mặt vô tội, buông tay nói:
“Không phải chính Ngọc Hoàng người đã ra lệnh cho thần…”
“Im miệng!”
Ngọc Hoàng tức giận đến mức râu cũng run lên. Sớm biết vậy đã không phái Na Tra đi, tên này từ trước đến nay đều ham náo nhiệt, chẳng sợ chuyện to!
Ánh mắt Dương Tuyết không rời khỏi Na Tra, tên này đúng là tri kỷ tốt của Ngao Bính?
Cả người toát lên vẻ cao quý, đôi mắt phượng sắc bén bất kham, nét mặt trẻ trung ấy lại càng nổi bật hơn với ánh mắt giễu cợt nhìn Ngọc Hoàng đang khổ sở.
Đột nhiên, ánh mắt hắn sắc lạnh, nhìn thẳng về phía Dương Tuyết, siết chặt Hỏa Tiêm Thương, từng bước tiến lại gần.
Không ổn, bị phát hiện rồi!
Dương Tuyết vội trốn sau cột trụ, hẳn là vì ánh nhìn quá đỗi thẳng thắn của mình đã khiến đối phương cảnh giác theo phản xạ.
“Cô nương, ánh mắt nhìn người quá lâu sẽ dễ khiến người ta chú ý đấy.”
Một giọng nói vang lên bên tai nàng, là truyền âm bằng thần thức.
Dương Tuyết giật mình quay lại, liền thấy một nam tử cao lớn mặc giáp vàng đứng bên cạnh, trên trán có một con mắt thứ ba đang nghiêng nhìn nàng.
“Dương Tiễn?”
Nàng chăm chú nhìn vào con mắt thứ ba đang hướng về mình, còn đôi mắt kia vẫn nhìn thẳng phía trước, đặc điểm này quá rõ ràng, ngoài hắn ra còn ai vào đây nữa?
Hắn nhận ra chân thân của nàng sao?
Ngay cả Hỏa Nhãn Kim Tinh của Tôn Ngộ Không cũng không thể nhìn ra, cớ sao Dương Tiễn lại có thể?
“Đừng lo, con mắt này của ta khác với Hỏa Nhãn Kim Tinh của Tôn Ngộ Không. Trong đại điện này, chỉ mình ta nhìn thấy được ngươi thôi.”
“Hồi nãy đến giờ, cô nương vẫn dùng ánh mắt sùng bái, mê mẩn mà nhìn Tôn Ngộ Không. Ngoài kia đồn rằng hắn bị Bạch Cốt Tinh mê hoặc, bây giờ thấy tận mắt mới thấy danh bất hư truyền. Cô nương đúng là có bản lĩnh này đấy.”
Khuôn mặt hắn sắc nét, tuấn tú đến mức còn vượt qua cả Tiêu Ân Tuấn, trên môi vương nụ cười nhàn nhạt, khiến người ta vừa kính nể vừa rung động.
Trời ơi, chuyến đi này đáng giá thật!
Cho dù có bị Như Lai bắt giữ thì cũng không tiếc, mỹ nam thiên đình này đúng là đã mắt quá đi mất!
“Cô nương đừng nhìn ta như vậy nữa, nếu không sẽ khiến ta bị hút mất hồn đấy.”
“Tôn Ngộ Không mà biết, e là sẽ không tha cho ta đâu. Quân tử không tranh đoạt tình yêu của người khác, nhưng gặp mỹ nhân rồi, khó tránh khỏi lòng có xao động.”
Hắn không liếc ngang dọc, giọng nói dịu dàng lại đầy dí dỏm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dương Tuyết trúng đòn chí mạng từ sức hấp dẫn của anh chàng đẹp trai này!
Nàng đưa tay bịt miệng, không kìm được muốn hét to:
“Nhị Lang Chân Quân danh bất hư truyền, không ngờ còn hài hước dí dỏm đến vậy. Vinh hạnh, vinh hạnh. Tiểu nữ có chút đường đột, không biết có thể xin một chữ ký được không?”
Trời ơi! Đẹp trai muốn xỉu!
Tuy tạo hình giống với nhân vật trong phim truyền hình, nhưng gương mặt thật còn hoàn hảo hơn, sắc sảo, góc cạnh hơn, không quá đa tình, nhưng lộ rõ khí khái anh hùng.
Dù vẫn thua Tôn Ngộ Không một chút xíu, nhưng phong cách khác biệt, mỗi người một vẻ, bá khí riêng biệt. Chỉ cần ngắm họ mỗi ngày, Dương Tuyết cảm thấy khỏi cần uống rượu cũng đủ ngất ngây.
Nàng lấy giấy bút từ túi Càn Khôn ra, hai tay kính cẩn đưa đến, nét mặt háo hức như fan cuồng chính hiệu, mắt không rời khỏi người đối diện:
“Làm phiền Chân Quân ký tặng một chữ. Tiểu nữ ngưỡng mộ ngài đã lâu, nghe nhiều chuyện về ngài, xin lấy làm kỷ niệm.”
Dương Tiễn quay lại nhìn nàng, thấy nụ cười rạng rỡ như hoa kia, tuy không hiểu rõ hành động của nàng nhưng cũng khó lòng từ chối, bèn đưa tay nhận lấy.
Tôn Ngộ Không đang thương lượng với Ngọc Hoàng, thì đột nhiên nghe thấy giọng Dương Tuyết đầy phấn khích, như đang trò chuyện với ai đó, liền theo bản năng quay đầu lại nhìn!
Dương Tiễn… có thể nhìn thấy nàng ấy?!
Quá đáng thật!
Giấy bút trong tay hắn còn rất quen, chính là bộ giấy bút mà lần đầu tiên hắn gặp Dương Tuyết, nàng đã đưa cho hắn…
Nàng lại đang tán tỉnh nam nhân khác!
Hơn nữa còn ngay trước mặt bản Đại Thánh!
“Bốp!”
Một tiếng động nặng nề vang lên, cả đại điện rung lắc, vài mảnh vỡ từ mái vòm rơi xuống, bụi bay mù mịt.
Tôn Ngộ Không vốn vừa nãy còn tỏ ra bình thản, nói gì mà mình muốn nghỉ phép dài hạn, không muốn nhắc đến chuyện thỉnh kinh, hài lòng nhận bồi thường của Ngọc Hoàng chuẩn bị về Hoa Quả Sơn…
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Giờ phút này, giống như phát điên, phóng thẳng về phía Dương Tiễn!
Trư Bát Giới đứng không xa lẩm bẩm:
“Sư phụ, có phải Hầu ca đang ghen không?”
Đường Tăng nhướng mày, nửa cười nửa không:
“Có lẽ vậy.”
Vừa rồi Đường Tăng lơ đãng liếc thấy cuốn sổ trong tay Dương Tiễn, chẳng phải là cái sổ nhỏ hoa hoè hoa sói mà Bạch cô nương thường mang theo để xin chữ ký đó sao?
Bìa sổ ấy quá đặc biệt, không thể nào nhận nhầm.
Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía Tôn Ngộ Không, chỉ thấy hắn hầm hầm đứng trước mặt Dương Tiễn, ánh mắt giận dữ trừng trừng.
Họ đang dùng thần thức truyền âm, không khí căng như dây đàn, chỉ cần một giây nữa, Kim Cô Bổng có thể quét thẳng vào người Dương Tiễn!
“Ngươi có thể thấy nàng ấy?”
“Thấy.”
“Dương Tuyết, nàng đang xin chữ ký hắn?”
“…Ừm…” Dương Tuyết run rẩy, ôm chặt quyển sổ nhỏ trong tay:
“Nghe danh đã lâu, hiếm khi được gặp ngoài đời, chỉ là xin một chữ ký thôi…”
“Chỉ là?”
“Chẳng lẽ nàng còn định giống lần trước, nói rằng nàng ngưỡng mộ hắn từ lâu, nói những lời khiến người ta đỏ mặt tía tai, rồi lừa hắn về tay mình nữa sao?”
Tôn Ngộ Không nghiến răng tức giận, chất vấn:
“Dương Tuyết, lúc trước chẳng phải nàng vì muốn bảo toàn mạng sống mà mới lừa lão tử nói ra những lời đó sao?”
“……”
Quả thật là như vậy. Nhưng… sau đó, nàng đã thật lòng mà…
Nhưng nàng không dám giải thích, chỉ sợ sẽ bị đánh c.h.ế.t ngay tại chỗ!