Hiện tại, điều ràng buộc Tôn Ngộ Không không chỉ là Dương Tuyết, mà còn có sư phụ và các sư đệ của hắn.
  Thái Thượng Lão Quân khi xưa ngăn cản Ngọc Hoàng, chính là vì nhìn thấu điểm này. 
 Tây Thiên cũng đã ngầm thừa nhận, tạm thời để Tôn Ngộ Không quay về Hoa Quả Sơn, đồng thời thả Đường Tăng xuống trần, vì bọn họ biết chắc rằng Tôn Ngộ Không tuyệt đối không thể làm ngơ trước sư phụ. 
 Tôn Ngộ Không không tỏ rõ thái độ, chỉ lạnh nhạt nói:
 “Xác định được tung tích sư phụ, bản Đại Thánh sẽ đi gặp hắn một chuyến.” 
 “Để ta dẫn chàng đi.” Dương Tuyết dùng Thiên Thư tra xét, phát hiện Đường Tăng đang bị nhốt trong một phủ đệ gần đó, cách họ không xa. 
 “Chờ đã.” Tôn Ngộ Không chợt lên tiếng, đôi mắt mang theo chút áy náy, ấn nhẹ lên vai nàng:
 “Ta đã hứa sẽ bảo vệ ta, nhưng nay sư phụ gặp nạn, ta không thể không đi. Nếu ta cứ thế mà theo ta, tức là tự mình cuốn vào vòng xoáy của bọn họ. Ta lo lắng…” 
 “Không cần lo.” Dương Tuyết vỗ nhẹ vai hắn, ánh mắt lấp lánh ánh sáng hứng khởi, tự tin đến mức dường như đang rục rịch muốn lao vào chiến trận:
 “Chàng quên rồi sao? Lần này chàng toàn thân trở về chẳng phải đều nhờ ta cả đấy à? Bản cô nương đây không yếu ớt như chàng nghĩ đâu.” 
 Nàng không nói với Tôn Ngộ Không rằng, hiện tại tu vi của nàng đã tăng vọt, nếu xét theo cảnh giới của người tu tiên, thì đã vượt qua kiếp nạn lôi kiếp, gần tương đương với tán tiên thông thường. 
 Dù nàng vẫn không hiểu vì sao mình không hề bị trời phạt, không chịu lôi kiếp, mà chỉ sau một giấc ngủ dài, đã thuận lợi độ kiếp thành công. 
 Thêm vào đó, hiện nàng có trong tay Thiên Thư , giúp nàng che giấu khí tức, đến cả thiên giới cũng không thể nắm rõ vị trí của nàng. Vì vậy, nàng hoàn toàn tự tin có thể xoay chuyển cục diện. 
 Ngay cả nếu mọi chuyện không suôn sẻ, thì nàng cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý bị bắt luyện đan. Nhưng nàng không oán không hận, bởi tất cả những gì nàng đang có đều là lời lãi.
 Dù đi đến đâu, nàng cũng không sợ hãi. 
 Hiện tại, tâm thế của nàng mạnh mẽ vô cùng, đúng nghĩa gặp Phật g.i.ế.c Phật, gặp Ma g.i.ế.c Ma. 
 Nhìn dáng vẻ đầy khí thế của nàng, Tôn Ngộ Không bật cười:
 “Cũng đúng, nàng còn may mắn hơn ta ngày trước, có trong tay cả Thiên Thư, còn sợ ai nữa chứ.” 
 “Đúng vậy! Lúc ở thiên đình, sau khi ta ẩn thân, ngoài Dương Tiễn ra chẳng ai phát hiện ra ta cả.”
 Nàng vừa nói vừa ghé lại sát má hắn, hôn “chụt” một cái rõ kêu:
 “Huống hồ, chỉ cần chúng ta đồng lòng, chẳng phải cũng có thể đục thủng cả trời sao? Người nên lo lắng là bọn họ, có khi ngủ cũng chẳng yên.” 
 Tôn Ngộ Không ngây người nhìn nàng cười rạng rỡ như hoa, trong chốc lát, hắn thấy hình ảnh của chính mình năm xưa phản chiếu nơi nàng.
 Không, nàng còn ngông cuồng hơn hắn năm đó. 
 Hắn hơi chán nản. Cô nương này càng ngày càng vô pháp vô thiên, hôn hắn xong còn liếc mắt đắc ý nhìn hắn đỏ mặt, bộ dáng cực kỳ hài lòng. 
 Không chỉnh đốn một chút, cái đuôi cáo này sẽ vểnh tận trời! Hắn phải hôn lại cho bằng được! 
 Dương Tuyết lập tức phát hiện ra ánh mắt hừng hực chiến ý của hắn, liền giơ tay bịt miệng hắn lại:
 “Đại Thánh, nếu còn tiếp tục lề mề, sư phụ chàng sắp bị yêu quái hầm canh rồi kìa.” 
 Đôi môi nàng mềm mại, ánh mắt cong cong như vầng trăng non.
 Hôm nay nàng mặc váy lụa xám nhạt, làn da trắng mịn như ngọc, vừa trong trẻo, vừa lém lỉnh… 
 Dù là Tề Thiên Đại Thánh, khi đối mặt với một cô nương xinh đẹp động lòng người như thế, khó tránh khỏi tâm thần d.a.o động. 
 Đặc biệt là khi nghe nàng nói chữ “lề mề”, khiến hắn nuốt nước bọt đánh “ực”, nhất thời quên hết mọi chuyện, dường như cả thiên hạ cũng chẳng quan trọng bằng người đang ở trước mặt. 
 Bàn tay to lớn của hắn siết nhẹ lấy eo nàng, hơi thở nóng rực, đôi mắt sâu thẳm dần phủ kín một tầng tình ý khó cưỡng. 
 Dương Tuyết chỉ cảm thấy một lực siết chặt nơi eo, chưa kịp phản ứng thì môi đã bị chặn lại dữ dội.
 Đôi cánh tay rắn rỏi, mạnh mẽ giam chặt nàng trong vòng ôm, nụ hôn sâu đến mức khiến nàng khó thở. 
 “Ưm…” Nàng đưa tay vỗ vào cánh tay hắn, định thoát ra khỏi sự kìm kẹp. 
 Tôn Ngộ Không nghiêng đầu, chừa cho nàng chút khoảng thở, nhưng vẫn ôm chặt hơn, như muốn đem thân thể mềm mại này hòa vào m.á.u thịt mình. 
 Mặt Dương Tuyết đỏ bừng, tim đập loạn nhịp, não trống rỗng.
 Nụ hôn nóng bỏng ấy đã cướp đi toàn bộ lý trí của nàng. 
 Đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận nụ hôn bá đạo, đầy khát vọng của Đại Thánh.
 Không hiểu sao, nàng lại ngoan ngoãn để hắn dẫn dắt, thậm chí còn cảm thấy mình bị chinh phục bởi kỹ thuật hôn của hắn. 
 Tại sao lại như vậy? Chân nàng bủn rủn, cả người như bốc cháy…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - 
  Khi nụ hôn dài ấy kết thúc, lúc Dương Tuyết tỉnh táo trở lại thì đã thấy mình đang nằm gọn trong vòng tay của hắn. 
 Hơi thở hắn gấp gáp, nóng bỏng. Trán hắn tựa vào bên tai nàng, nhẹ nhàng khẽ chạm, như muốn đem hơi ấm của mình thấm sâu vào nàng.
 Dương Tuyết chỉ biết rằng quyền chủ động trong tay mình đã hoàn toàn sụp đổ, nàng hoàn toàn khuất phục trước hắn. 
 Toàn thân nàng chìm ngập trong khí tức của Đại Thánh, mềm nhũn dựa vào lồng n.g.ự.c hắn, lần đầu tiên nếm trải một thứ ngọt ngào chưa từng có. 
 Đây chính là cảm giác yêu đương sao? 
 “Bản Đại Thánh đúng là ngu ngốc. Mỹ nhân thế này ở bên mà tới hôm nay mới được nếm thử, cũng chẳng trách Huyền Vưu cười nhạo.”
 Giọng hắn khàn khàn, trầm thấp, vừa nói vừa như con mèo cọ cọ vào má, vào chóp mũi nàng, từng chữ gõ thẳng vào tim nàng.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn 
 Dương Tuyết rụt cổ lại, cả người như quả đào chín, chui vào lồng n.g.ự.c hắn:
 “Đại Thánh chàng…” 
 “Là bản Đại Thánh chậm chạp, thứ ngọt ngào này sao hôm nay mới biết?”
 Trong lời nói, ngập đầy sự tiếc nuối. 
 “…” Dương Tuyết nắm chặt vạt áo hắn, nghiến răng:
 “Đại Thánh chàng đừng nói nữa.” 
 “Sao thế, không thoải mái?” Hắn cúi đầu nhìn gương mặt nàng, bật cười khẽ, khẽ cắn nhẹ nơi khóe môi nàng. 
 “Tê… lưỡi ta tê rồi…” 
 “…” Động tác hắn khựng lại, sự bình tĩnh gắng gượng bỗng chốc sụp đổ.
 Con nhóc này thật biết cách hành hạ người ta.
 Nàng nhất định cố ý trêu chọc để gỡ lại chút thể diện. 
 “Dương Tuyết, phải làm sao đây? Bản Đại Thánh lần đầu tiên không muốn để tâm đến bất cứ chuyện gì, chỉ muốn cùng nàng sống một cuộc đời bình lặng, không ai quấy rầy.”
 Hắn siết chặt người trong ngực, khẽ thở dài:
 “Tình ái nhân gian, quả thực khiến người ta mê mẩn.” 
 Dương Tuyết khẽ cười nghịch ngợm:
 “Đại Thánh không định đi cứu sư phụ nữa sao?” 
 “Không muốn, mặc kệ hắn. Không phải nàng nói là hắn sẽ cùng với Nữ vương của Nữ Nhi Quốc vừa gặp đã yêu sao, bản Đại Thánh không muốn làm kẻ xấu.” 
 “Còn Hoa Quả Sơn thì sao? Đó là nhà của chàng, cũng không về nữa sao?”
 Nghe giọng điệu trẻ con ấy, nàng cũng chỉ muốn dừng lại khoảnh khắc này, không nghĩ gì thêm. 
 “Không về, ta chỉ muốn ở bên nàng.”
 Nói rồi, hắn vùi đầu vào vai cổ nàng:
 “Bản Đại Thánh muốn cùng nàng bỏ trốn.” 
 “…” Nàng đành chịu thua.
 Chỉ một nụ hôn thôi mà có thể khiến một Tôn Ngộ Không từng vô tình vô dục, giờ đây thốt ra bao nhiêu cảm khái, thậm chí còn muốn bỏ trốn cùng nàng sao… 
 Dương Tuyết bật cười khúc khích, chẳng biết nên thấy Tôn Ngộ Không đáng yêu, hay nên tự hào vì mị lực của mình quá lớn, đến mức khiến một người như hắn mất cả hồn phách… 
 “Đừng động, để bản Đại Thánh ôm đủ đã, rồi đi cứu sư phụ sau.”
 Cảm nhận được người trong lòng muốn giãy ra, Tôn Ngộ Không ôm chặt như dây leo quấn quanh, tham lam hít lấy hương thơm nữ nhân tỏa ra từ nàng. 
 Aiz… cái tên này, hết thuốc chữa rồi. 
 Dù sao người bị bắt cũng không phải là sư phụ nàng, thôi thì… để hắn ôm vậy.
 Huống hồ Đường Tăng chắc chắn sẽ không gặp chuyện gì thật đâu, thiên đình và Tây Thiên sẽ không bao giờ để mặc Đường Tăng bị yêu quái ăn thịt. 
 Còn lúc này, Đường Tăng đang bị bao vây bởi một đám yêu nữ, những ánh mắt thèm thuồng khiến hắn run như cầy sấy, cảnh giác cao độ, sợ rằng chỉ cần một sơ sẩy sẽ bị lao vào cắn đứt cổ. 
 Dù trước mặt toàn là yêu nữ thì cũng không yên tâm chút nào. 
 “Một miếng thịt Đường Tăng dù ngon, cũng chỉ là bữa no một lần. Huống chi, thịt người thật ra cũng đâu ngon lành gì.”
 Một nữ yêu tiến lại gần, nâng cằm Đường Tăng lên, giọng nói khẽ khàng nhưng đầy tà mị:
 “Nếu giữ tên hòa thượng này lại, nuôi trong phủ, để tỷ muội chúng ta lâu dài hút dương khí, chẳng phải càng tuyệt hơn sao?” 
 Nói đoạn, nàng ta cúi xuống cắn nhẹ một cái lên cổ Đường Tăng, khiến hắn mặt mày tái mét.