Tôn Ngộ Không quýnh lên, lập tức kéo tay nàng, ôm chặt vào lòng:
“Đừng đi, đừng đi! Là ta sai khi nghi ngờ nàng. Lúc thấy nàng lấy sổ ra xin chữ ký hắn, ta giận quá mất khôn…”
Nhìn vẻ mặt hoảng loạn và đầy ăn năn của hắn, khoảnh khắc ấy Dương Tuyết đã sớm tha thứ, nhưng trong lòng vẫn có chút tủi thân.
Chẳng lẽ hắn cứ truy hỏi như thế là muốn phủ nhận tất cả những gì họ đang có sao?
“Ồ, ôm ôm ấp ấp ở đây thật đấy hả? Coi bản vương mù chắc?” Một giọng nói lươn lẹo vang lên từ phía sau.
Tôn Ngộ Không mắt đỏ bừng, lập tức triệu hồi Kim Cô Bổng, lao về phía người vừa lên tiếng:
“Ngươi còn dám xuất hiện?!”
Huyền Vưu bất ngờ bị đánh úp, vội vàng bay ngược ra sau:
“Làm gì vậy, chẳng phải ngươi đã thắng rồi sao? Sao còn muốn động thủ với bản vương! Nếu không nhờ ta ra mặt hòa giải, thì ngươi đã…”
“Ăn gan hùm mật báo rồi chắc, dám lén hôn vợ của lão Tôn ta, ngươi chán sống rồi!” Tôn Ngộ Không dốc toàn lực vung gậy, một chiêu đánh Huyền Vưu bay xuống đất, còn chưa dừng, hắn lại bồi thêm một cú khiến Huyền Vưu bị chôn nửa người vào trong đất!
“Khụ khụ khụ…” Huyền Vưu chẳng thể phản kháng nổi. Dù sao Tôn Ngộ Không từng đại náo thiên cung, vô địch thiên hạ, một khi ra tay thật sự thì mấy ai chịu nổi?
Hắn thật sự có sát ý rồi!
Dương Tuyết lập tức chắn trước mặt hắn, thấy Tôn Ngộ Không còn định đánh tiếp thì vội ngăn cản:
“Đại Thánh, đánh nữa là c.h.ế.t thật đấy! Tên này để ta xử!”
“Không đánh cho hắn răng rơi đầy đất thì hắn chẳng biết sợ là gì!” Mắt Tôn Ngộ Không đỏ như máu, không hề nói chơi.
“Đại Thánh, giao cho ta.” Nàng kề sát tai hắn, nhẹ giọng thì thầm, “Dù là nữ nhân yếu ớt, nhưng ai làm ta khó chịu thì phải để ta tự trả lại. Nếu không đánh lại được, ta sẽ nhờ chàng ra tay, được không?”
“…” Tai hắn bất giác nóng ran, hơi thở nàng phả bên tai khiến lòng hắn ngứa ngáy, vô thức nghiêng người né tránh.
“Đúng là mở rộng tầm mắt! Tôn Ngộ Không mà cũng biết đỏ mặt ngại ngùng? Xem ra… hai người các ngươi còn chưa…” Huyền Vưu dù nằm bẹp trong hố, vẫn không quên cà khịa, thậm chí còn huýt sáo trêu chọc.
“Muốn c.h.ế.t à?!” Tôn Ngộ Không giơ nắm đấm, đập thẳng vào mặt hắn từng cú một, vừa đánh vừa mắng:
“Liên quan gì đến ngươi!”
Dương Tuyết bất lực nhìn cảnh Huyền Vưu bị đ.ấ.m đến lún sâu thêm vài tấc, nàng liền móc ra một túi hạt dưa, ngồi nhàn nhã tách hạt ăn.
Chỉ đến khi Tôn Ngộ Không đánh chán tay, mới túm cổ Huyền Vưu lôi từ dưới đất lên, cùng nhau vào động phủ để bàn chính sự.
Dương Tuyết có chút khó hiểu: Chuyện giữa nam nhân, chỉ cần đánh nhau một trận là xong ư?
Quả thực, sau khi Tôn Ngộ Không lôi Huyền Vưu ra khỏi hố đất, hai người kia đã như chưa có gì xảy ra, cùng nhau bước vào động phủ của Huyền Vưu, vẻ mặt đều bình thản.
Thì ra tin đồn yêu giới đại loạn không phải là vô căn cứ. Lúc này bọn họ đã tiến đến gần vùng biên giới của Nữ Nhi Quốc, mưu đồ là lợi dụng cơ hội này làm rối loạn hành trình thỉnh kinh, bắt lấy Đường Tăng chia nhau ăn thịt!
Giờ Tôn Ngộ Không đại thắng trở về, đám yêu vẫn đang chờ hắn ra lệnh.
“Lão Tôn ta không ham cái ghế gì đó. Huống chi bọn chúng là nhắm vào thịt Đường Tăng, Đường Tăng dù sao cũng từng là sư phụ ta.” Tôn Ngộ Không dứt khoát từ chối, “Còn những chuyện bất công mà bọn chúng gặp, chẳng liên quan gì đến lão Tôn. Nếu thật sự là chuyện tốt đẹp gì, Hắc Báo Tinh ngươi có nhường lại cho ta không? Dù ngươi tính toán gì, lão Tôn không hứng thú mà chơi cùng!”
Nói xong, Tôn Ngộ Không liền nắm tay Dương Tuyết bước ra ngoài.
“Khoan đã!” Huyền Vưu vẫn chưa chịu từ bỏ, ánh mắt nhìn thẳng Dương Tuyết, cất giọng dõng dạc:
“Chẳng lẽ Đại Thánh ngươi cứ thế mà bỏ qua cho đám người kia sao? Nếu không nhờ Dương Tuyết giúp ngươi tháo vòng Kim Cô, thì giờ ngươi đã là tù nhân trong ngục. Chúng chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh. Lần này ngươi may mắn thoát thân, nhưng lần sau thì sao?”
“Không cần khuyên nữa, lão Tôn ta tự biết mình đang làm gì.” Tôn Ngộ Không không muốn dây dưa thêm, lạnh lùng đáp:
“Dù ta không định bỏ qua, thì chuyện đó cũng chẳng liên quan gì đến cái ngôi Yêu vương kia cả.”
“Thế còn nàng ấy? Ngươi chắc mình có đủ năng lực để bảo vệ nàng ấy sao?”
Dương Tuyết nhận ra, Huyền Vưu đang hết sức muốn mượn sức Tôn Ngộ Không để thống lĩnh yêu giới.
Nhưng rốt cuộc, hắn đang toan tính điều gì?
“Cáo từ.” Thái độ của Huyền Vưu càng khiến Tôn Ngộ Không thêm cảnh giác. Có lẽ, còn có những chuyện hắn chưa hề biết đến.
Bàn tay Dương Tuyết được siết chặt, hai người cùng nhau rời khỏi Đại Thanh Sơn.
Thần Tài vẫn thay họ trông nom Tiểu Sơn, còn Nguyệt Bạch cũng đã trở về sân nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dương Tuyết không định hỏi Nguyệt Bạch và Huyền Vưu có phải cùng một phe hay không. Giờ phút này, điều nàng muốn chỉ là được ở bên Đại Thánh.
“Chúc mừng Đại Thánh, lại một lần nữa đại náo thiên cung.” Thần Tài liếc nhanh qua tay hai người đang nắm chặt.
Tôn Ngộ Không nhìn hắn, giọng không mấy thân thiện:
“Ta muốn hỏi một câu, lần này thiên đình trực tiếp giáng họa xuống đầu ta, ngươi đóng vai trò gì trong đó?”
Ánh mắt Thần Tài ẩn nhẫn, khó đoán, khiến Tôn Ngộ Không khó lòng tin tưởng hắn hoàn toàn. Hắn thầm nghĩ, có khi Ngọc Hoàng hành động vội vã như vậy, chính là do Thần Tài góp phần xúi giục.
“Nếu Đại Thánh đã không tin, vậy hỏi làm gì nữa?” Thần Tài buông một câu, rồi bóp nát chén trà trong tay, đứng dậy bước ra cửa.
“Dương Tuyết, ngươi thực sự quyết định đi theo hắn sao?”
“Đúng vậy, ta đã quyết định rồi.” Dương Tuyết nhìn bàn tay siết chặt của hắn, có chút áy náy:
“Cảm ơn ngươi, nếu không nhờ ngươi, có lẽ ta đã không thể an toàn đến ngày hôm nay. Ta tin tưởng ngươi. Nếu sau này Thần Tài có điều gì cần, ta nhất định dốc sức giúp đỡ.”
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Hắn ngẩng đầu nhìn ánh hoàng hôn đỏ rực nơi chân trời, tay nắm chặt sợi dây đỏ, đôi môi run rẩy mãi không thốt nên lời.
Một lúc lâu sau, hắn mới lấy lại bình tĩnh, nhẹ giọng nhắc nhở:
“Tạm thời Ngọc Hoàng có thể làm ngơ cho hai người tự do tự tại, nhưng giờ ngươi và Tôn Ngộ Không ở bên nhau, một khi có cơ hội, thiên đình chắc chắn sẽ không bỏ qua.”
“Không cần Thần Tài bận tâm. Lão Tôn ta sẽ tự mình bảo vệ nàng.” Tôn Ngộ Không đáp, giọng đầy kiên quyết.
Dương Tuyết mím môi không nói, bởi nàng hiểu tâm ý của Thần Tài. Nhưng nàng không thể nói thêm gì, bởi càng giải thích chỉ càng khiến hắn đau lòng thêm.
Nàng thật sự biết ơn chàng trai ôn hòa, dịu dàng ấy, người từ trên trời rơi xuống, từng dang tay che chở nàng. Chỉ mong tương lai, hắn có thể gặp được một nữ tử tốt hơn.
Nguyệt Bạch tạm biệt hai người, nàng ấy sẽ đưa Tiểu Sơn về Thanh Khâu. Dương Tuyết tiễn nàng ấy lên xe ngựa, không hỏi gì thêm.
“Dương cô nương, ngươi thật sự định đi theo Tôn Ngộ Không sao?” Nguyệt Bạch nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, vẻ lo lắng:
“Ta khuyên ngươi nên bảo toàn bản thân. Bây giờ cả hai người đều là cái gai trong mắt thiên đình, nếu ở cạnh nhau, nguy hiểm càng chồng chất…”
“Không cần lo, đây là lựa chọn của ta, và ta sẽ không thay đổi.” Dương Tuyết vỗ nhẹ lên tay nàng, dịu dàng nói:
“Hãy chăm sóc Tiểu Sơn thật tốt. Từ nay về sau, con bé chính là con của tỷ. Bảo trọng.”
“Ừ.” Nguyệt Bạch khẽ mỉm cười, nhưng không giấu được tiếng thở dài:
“Thanh Thanh chắc sẽ rất đau lòng. Người nàng yêu nhất vì ngươi mà bị tổn thương, còn nàng thì lại chẳng biết đang ở nơi nào.”
“Ta biết rồi, nàng đã trở về Thanh Khâu.” Dương Tuyết gật đầu. Đây là điều ta biết được qua Thiên Thư.
Chỉ là cơ thể của Thanh Thanh e rằng đã bị thương nặng, tình hình không mấy lạc quan.
“Vậy thì tốt.” Nguyệt Bạch hiểu rõ Dương Tuyết không phải người đơn giản, “Nếu một ngày nào đó Đại Thánh lại đi Tây Thiên thỉnh kinh, ngươi có thể đến Thanh Khâu tìm ta.”
Dương Tuyết mỉm cười rạng rỡ: “Được.”
Nguyệt Bạch lo lắng, e rằng một ngày nào đó, Dương Tuyết cũng sẽ như mình, bị phản bội hoặc buộc phải lựa chọn. Vì thế, nàng chân thành gửi lời mời.
Trên đời chẳng có yến tiệc nào không tàn.
Tiễn Nguyệt Bạch và Tiểu Sơn rời đi, Dương Tuyết định nghỉ ngơi một đêm, rồi cùng Tôn Ngộ Không về Hoa Quả Sơn.
Nào ngờ, Nữ Nhi Quốc lại xảy ra chuyện.
Nói đúng hơn, là Đường Tăng gặp nạn.
Tin tức trong yêu giới rất nhanh nhạy, họ đã sớm biết chuyện Tôn Ngộ Không lại đại náo thiên cung mà vẫn bình yên trở về, nhưng không còn tiếp tục thỉnh kinh.
Vừa hay bọn họ bắt gặp Đường Tăng đang tiến vào thành, liền ra tay bắt cóc.
Tin này là do một tiểu yêu vô tình lỡ miệng trong lúc ăn uống mà để lộ.
Tôn Ngộ Không vừa nghe xong lập tức bay vọt lên mây, chuẩn bị đi cứu sư phụ.
“Đại Thánh, xem ra trong lòng chàng, vẫn là sư phụ quan trọng hơn cả. Không nói một lời, đã bỏ mặc ta lại phía sau.”
Dương Tuyết đuổi theo sau, nhẹ giọng thở dài, mang theo chút buồn bã và trách móc.
“Ta…”
“Chàng biết Đường Tăng ở đâu sao?” Dương Tuyết nở nụ cười nhè nhẹ, ánh mắt bình thản, khẽ vỗ vào lưng hắn như muốn an ủi:
“Đại Thánh, dù chàng có đánh lên tận Thiên Cung, thì cũng vẫn không thoát khỏi những âm mưu mà họ đã sắp đặt.”