Bạch Cốt Tinh Nũng Nịu

Chương 74



Điều khiến Dương Tuyết bất ngờ là Tiểu Nhu và Miêu Miêu sau khi nhận được yêu đan lại chia đôi ra mỗi người một nửa, tu vi của cả hai nhờ vậy đều được nâng cao.



Phát hiện khác thường ấy khiến nàng cảm thấy, giữa hai người họ nhất định đã từng xảy ra chuyện gì đó không đơn giản.



Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

Trải qua một đêm, nàng và Tôn Ngộ Không đã dọn dẹp lại toàn bộ phủ đệ.



Đám yêu quái dưới trướng Sói xám vốn không yên phận, nhưng phần lớn là bị hắn mê hoặc, cả ngày chỉ mong ngóng “yêu vương” xuất thế để bọn chúng có danh phận và địa vị.



Sự xuất hiện của Tôn Ngộ Không khiến chúng vô cùng phấn khích, chẳng màng sống c.h.ế.t quỳ rạp xuống trước mặt hắn, nhiệt liệt thỉnh cầu hắn làm yêu vương.



“Đại Thánh, nay ngài đã khôi phục tự do, yêu giới hiện giờ loạn lạc, kẻ nào cũng muốn xưng vương.

Bọn tiểu nhân cũng là vì tự bảo vệ mình nên mới phải g.i.ế.c các yêu khác.

Nếu ngài có thể thống nhất yêu giới, chúng ta sẽ có quy tắc, có lãnh địa riêng, những chuyện hỗn loạn chắc chắn sẽ không còn nữa!”



Một con ngưu yêu được Tôn Ngộ Không cứu ra khỏi ngục liền nhân cơ hội khuyên nhủ.



“Bản Đại Thánh không hứng thú với mấy chuyện đó.

Các ngươi đi tìm Huyền Vưu đi, hắn mới là kẻ khiến cả Như Lai và Ngọc Hoàng đều phải kiêng dè mấy phần.”

Tôn Ngộ Không lập tức muốn đẩy củ khoai nóng này cho Hắc Báo Tinh kia.

“Sói xám vốn là thuộc hạ của hắn, rõ nhất thực lực của hắn là thế nào.”



“Nhưng chúng ta nghe nói…”

Đám tiểu yêu xì xầm, liếc nhìn nhau, bộ dạng đầy ngập ngừng.



“Nghe nói gì?”

Tôn Ngộ Không ghét nhất cái kiểu muốn nói lại thôi, liền quát lớn:

“Có gì thì nói mau! Có rắm thì phóng nhanh!”



“Dạ!”

Một con yêu cây rụt rè lên tiếng:

“Nghe nói có người từng tiên đoán rằng, ngài mới là yêu vương chân chính được định sẵn.

Giờ ngài đã được tự do, Như Lai và Ngọc Hoàng hẳn là đều kiêng kị ngài.

Dù ngài không xưng vương, bọn họ cũng sẽ bất an, sớm muộn gì cũng nghĩ cách trừ khử ngài!”



Dương Tuyết nghe thấy vậy cũng thấy không phải không có lý.



Biết đâu đám người kia đã ngày đêm vắt óc nghĩ cách “giải quyết” Tôn Ngộ Không để danh chính ngôn thuận đưa Lục Nhĩ Mi Hầu lên thay thế.



Trong đầu nàng chợt lóe lên một ý tưởng, nếu có thể sớm tìm ra Lục Nhĩ Mi Hầu, thuyết phục hắn đứng về phía mình, vậy chẳng phải Tôn Ngộ Không sẽ an toàn hơn rất nhiều sao?



Trước đây nàng còn lo lắng, luôn có cảm giác ngày hai người phải sống trốn chạy đã đến rất gần.

Nhưng nếu họ có thể chuẩn bị trước…



Hiện tại, Tôn Ngộ Không bị cả đám yêu quái vây chặt xung quanh, bộ dạng như thể chỉ chờ đội vương miện lên đầu, lập tức lên làm yêu vương của cả giới yêu.



Dương Tuyết giơ tay ra hiệu với hắn:

“Đại Thánh, ta có chuyện muốn nói với chàng.”



Tôn Ngộ Không chen ra khỏi đám đông, nét mặt bực bội thoáng cái biến mất, trong mắt hiện lên một tầng ôn nhu:

“Chuyện gì thế?”



“Chuyện rất quan trọng.”

Dứt lời, nàng tung người lên nóc nhà:

“Sư phụ của chàng đã được đưa vào trong hoàng cung, trước mắt rất an toàn. Nhưng chàng thì không.”



“Được.”

Tôn Ngộ Không quay đầu nhìn đám yêu vẫn đang háo hức chờ mong:

“Các ngươi hãy đến Đại Thanh Sơn tìm Huyền Vưu đi. Đợi bản Đại Thánh nghĩ kỹ rồi, sẽ đến đó gặp các ngươi.”



“Hay quá!”



“Quá tốt rồi!”



“Chúng ta chờ Đại Thánh đến!”



“Báo vương rất lợi hại, đến đó chắc chắn không sai!”







Nghe có hy vọng, cả đám yêu phấn khích vô cùng, rối rít kéo nhau thành đoàn, nhanh chóng đổ về phía Đại Thanh Sơn!



Tiểu Nhu và Miêu Miêu vì sợ Tôn Ngộ Không nên cũng nối gót theo đám yêu quái tới Đại Thanh Sơn.



Dương Tuyết nhìn đoàn yêu hóa thành mây mù bay lên trời, lần đầu tiên cảm thấy bọn chúng thật ra cũng khá đáng yêu, chỉ là quản lý thì thật phiền phức.



“Nàng lại định làm gì?”

Sau một khoảng thời gian tiếp xúc, Tôn Ngộ Không bắt đầu hiểu Dương Tuyết. Hắn biết chắc nàng lại đang tính toán chuyện gì đó.



“Ta tin bọn họ chắc chắn sẽ hành động sớm. Chàng còn nhớ ta từng nói rằng, thế gian này có một con Lục Nhĩ Mi Hầu giống chàng đến mức khó phân biệt, sau này sẽ thay thế chàng không?”



“Nhớ chứ.”

Tôn Ngộ Không nhìn về phía Tây Thiên, hừ lạnh một tiếng.

“Thì sao? Họ thật sự có thể g.i.ế.c được ta chắc?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



“Vấn đề là, chàng không thể rơi vào bẫy của họ. Ta sợ là phòng không xuể, chẳng may rơi vào kế hoạch đã bày sẵn thì khốn.”

Nàng ngẩng đầu nhìn chiếc vòng Kim Cô vẫn còn trên đầu hắn, trong lòng không khỏi thấy xót xa.



Nàng hiểu, Tôn Ngộ Không vốn không thích những biến cố như thế này.

Nếu mọi chuyện không xảy ra, hắn vẫn sẽ nghiêm túc hộ tống Đường Tăng đi Tây Thiên thỉnh kinh.



Năm đó hắn vượt biển tìm sư phụ, cũng là vì thấy đám khỉ trên Hoa Quả Sơn không thoát khỏi vòng sinh – lão – bệnh – tử.

Tôn Ngộ Không muốn giữ lấy họ, muốn để tất cả đều có thể trường sinh bất lão.



Hắn thiện lương, thuần hậu, xưa nay vốn không hề có dã tâm.

Đại náo Thiên Cung, cũng chỉ vì uất ức, vì bị đám thần tiên trên trời coi như trò đùa mà giỡn mặt.



Nàng biết, điều hắn mong muốn chẳng nhiều nhặn gì.

Chỉ là tính cách ngay thẳng, lại chẳng hợp với quy tắc tam giới, nên mới bị ghét bỏ.

Kẻ không dễ kiểm soát, vĩnh viễn sẽ bị xem là dị loại, sớm muộn gì cũng phải trừ khử để thiên hạ an ổn.



“Đại Thánh, chàng có muốn tìm Lục Nhĩ Mi Hầu, phá tan âm mưu của họ không?”

Thấy Tôn Ngộ Không trầm ngâm, Dương Tuyết tinh ranh chớp mắt.

Không biết từ lúc nào, nàng cũng trở nên “xấu xa” rồi.



Có lẽ, chỉ vì có người muốn hãm hại Đại Thánh của nàng, nên nàng tuyệt đối không thể để họ được yên ổn.



“Sao?”

Tôn Ngộ Không giơ bàn tay to lớn áp lên đỉnh đầu nàng,

“Nàng muốn tìm hắn?”



“Nếu có thể khiến Lục Nhĩ Mi Hầu đứng về phía chúng ta, chẳng phải sẽ rất thú vị sao?”



Nhưng nhìn ánh mắt phấn khích của nàng, Tôn Ngộ Không lại chẳng thấy “vui” chút nào.



“Không, chẳng vui chút nào!”

Hắn vác Kim Cô Bổng lên vai, hai tay đặt ở hai đầu gậy, giọng thản nhiên nhưng chẳng mấy thoải mái:

“Bản Đại Thánh chỉ có một. Nếu nàng gặp hắn rồi lại thích hắn hơn thì sao?”



“Sao có thể chứ! Chàng là Tôn Ngộ Không, ta biết mình yêu ai mà.”



“Không, chính miệng nàng nói chúng ta rất giống nhau.”

Tôn Ngộ Không lắc đầu, trong lòng càng lúc càng bất an.

Ngay sau đó, hắn ôm chặt lấy nàng, nhẹ nhàng phi thân lên mây.

“Chúng ta về Hoa Quả Sơn thôi.”



“…”

Đại Thánh à, chàng đang trốn tránh đấy hả?



Không được, nàng nhất định phải tìm bằng được Lục Nhĩ Mi Hầu!



Tuy nhiên, Dương Tuyết không nhắc lại chuyện đó nữa.

Sau khi theo Tôn Ngộ Không trở về Hoa Quả Sơn, nàng lặng lẽ lấy Thiên Thư ra.



Khi Tôn Ngộ Không đang trò chuyện uống rượu cùng các cố nhân, nàng ở trong phòng lẩm nhẩm chú ngữ, rồi khẽ hô lên:

“Tìm Lục Nhĩ Mi Hầu!”



Thiên Thư lập tức lật nhanh từng trang, chữ vàng trên sách tỏa sáng rực rỡ.

Sau đó, vài chữ tách khỏi sách, chậm rãi bay lên không trung.



Không chỉ thế, khi các chữ ấy ghép lại thành câu hoàn chỉnh, vài đường cong sáng lên, giao nhau tạo thành một tấm bản đồ!



Dương Tuyết mừng rỡ, lập tức lấy ra một mảnh vải trong túi Càn Khôn, in lại bản đồ lên trên.



“Bắc Câu Lô Châu, đáy cốc Hạnh Hoa, bên trong động Vô Danh.”



Đúng lúc này, một luồng sáng trắng chớp qua phòng, Thần Tài xuất hiện ngay trước mắt nàng.



Dương Tuyết vội vàng thu bản đồ lại.

“Thần Tài ! Sao ngươi lại đến đây?”



“Trên người ngươi có chú thuật ta từng lưu lại, ta cảm nhận được nên lập tức tới đây.”

Thần Tài sắc mặt nghiêm trọng:

“Nhưng chuyện đó không quan trọng. Ta đến để nói, bên cạnh Tôn Ngộ Không không còn an toàn nữa.

Nếu ngươi muốn sống, hãy đi theo ta.”



“Đã xảy ra chuyện gì? Thiên đình lại có động thái mới rồi sao?”

Tim nàng khẽ run, linh cảm chẳng lành.



“Hiện nay, mọi kẻ quyền lực đều đang ngầm suy đoán rằng—

Thánh nhân sắp xuất thế chính là Tôn Ngộ Không.

Và đó là điều Thiên đình tuyệt đối không cho phép.”



“Ta biết ngươi yêu hắn, nhưng giữ được mạng mình trước, mới có thể xoay chuyển cục diện vì hắn, ngươi hiểu chứ?”



Vừa nói, hắn vừa tiến lên, nắm lấy cổ tay nàng.



“Không còn thời gian nữa, trên đường đi, ta sẽ nói rõ!”