Bạch Cốt Tinh Nũng Nịu

Chương 75



“Không, Triệu Công Minh, cảm ơn ngài… nhưng ta không thể đi.”



Dương Tuyết bước đến bên cửa sổ, ngẩng nhìn bầu trời đêm yên ả bên ngoài. Gió lặng, trăng sáng sao thưa, hoàn toàn không có dấu hiệu bất thường nào, xem ra lần này Thiên đình sẽ không ầm ĩ rầm rộ.



“Tuyết Nhi!”



Thần Tài quýnh lên, giậm chân sốt ruột.



“Bây giờ không phải lúc bướng bỉnh! Ta không bắt ngươi bỏ mặc Tôn Ngộ Không, mà là Thiên đình đã biết hắn ở đâu rồi!

Nếu ngươi thực sự muốn cứu hắn, thì hãy rời xa hắn! Bằng không, cả đời này ngươi sẽ không thoát khỏi tầm mắt của bọn họ!”



“Tại sao?”



Không phải đã nói tam giới này không ai có thể tính ra được tung tích của nàng sao?



“Ngươi là biến số của tam giới, nhưng giờ lại ở bên cạnh Tôn Ngộ Không.

Cho dù hắn không còn vòng Kim Cô nữa, thì vẫn bị nắm trong lòng bàn tay của Như Lai.”



Triệu Công Minh có chút giận, trách móc mà đau lòng:



“Nhưng bọn họ tạm thời sẽ không ra tay rầm rộ, ngươi yên tâm, hắn hiện tại sẽ chưa sao đâu.”



“Nói rõ ràng ra đi.”



Dương Tuyết cảm thấy Thần Tài biết nhiều hơn những gì hắn nói.



“Chẳng lẽ… ngài là người của Thiên đình phái tới?”



“Ngươi có thể không tin ta, nhưng chí ít cũng nên tin người đã trao Thiên Thư cho ngươi.”



Sắc mặt Triệu Công Minh trở nên khó coi:



“Ta là do người đó ủy thác đến cứu ngươi!

Từ đầu đến cuối, trong mắt ngươi chỉ có hắn, hoàn toàn phớt lờ tấm chân tình của ta, thậm chí còn nghi ngờ ta…”



“…”



Dương Tuyết sững lại, nhìn chằm chằm vào vẻ mặt thất vọng của Triệu Công Minh, trong lòng không khỏi dâng lên chút áy náy.



Thực ra, Thần Tài rất tốt, ôn hòa, đẹp trai, lại giàu có.



Trước đây hình mẫu lý tưởng của nàng chính là như vậy.



Chỉ là… cuộc đời thật trớ trêu.



Người đầu tiên nàng gặp lại là Tôn Ngộ Không và rồi cứ thế không kìm lòng được mà rung động trước Đại Thánh hay đỏ mặt kia.



Dù đôi lúc nàng cũng tự hỏi, có phải là vì cây Kim Cô Bổng lấp lánh ánh vàng kia trông quá giá trị nên mới khiến nàng lú lẫn hay không…



“Hôm đó ta vốn định đến cứu ngươi, nhưng các người không tin ta, bắt ta ở lại Nữ Nhi Quốc…”



Đôi mắt Triệu Công Minh ánh lên vẻ tổn thương, như đang oán trách.



Ánh nhìn dịu dàng nay trở nên mong manh dễ vỡ, khiến Dương Tuyết chẳng dám đối diện.



Nàng bối rối né tránh ánh mắt ấy.



“Thần Tài, ta…”



“Ta không trách ngươi.”



Hắn quay lưng lại, không nhìn nàng nữa, giọng nói mang theo nỗi kìm nén rõ rệt:



“Ta thậm chí còn muốn giúp ngươi cứu Tôn Ngộ Không. Thật ra, từ lúc hắn bị đội vòng Kim Cô, ta đã biết hắn sẽ không có kết cục tốt đẹp. Nếu ngươi đã muốn cứu hắn, ta sẽ giúp ngươi.”



Cả người Dương Tuyết như chùn xuống, toàn thân vốn căng cứng nay bỗng trở nên mềm nhũn, như vừa mất hết sức lực.



Thần Tài à, hắn lại thành thật như thế…

Khiến người khác càng thêm cảm thấy áy náy, chỉ muốn bù đắp lại cho hắn.



Nàng chỉ có thể cúi đầu trong day dứt—

Bởi tình cảm của hắn, nàng không dám đối mặt.



Chỉ mong Thần Tài có thể tuyệt tình, đừng quan tâm đến nàng nữa, giữ một khoảng cách thật xa.



“ẦM!”



“RẦM RẦM!!”



Tiếng sấm nổ vang trời, ánh chớp x.é to.ạc bầu trời đêm, giáng thẳng xuống Hoa Quả Sơn!



“…Thôi vậy, đó là lựa chọn của ngươi, ta không nên ép buộc.”



Triệu Công Minh dường như đã tức giận đến cực điểm, phất tay áo, xoay người rời đi:



“Bảo trọng.”



“Đợi đã! Ta… ta sẽ đi với ngài!”



Dù có trong tay Thiên Thư, Dương Tuyết cũng hiểu rõ thực lực bản thân.



So với các đại nhân vật ấy, nàng yếu hơn quá nhiều.



Không có Thiên Thư trong tay, e là đến một chiêu nàng cũng không đỡ nổi, chỉ biết kéo chân người khác.



“Còn không mau đi!”



Triệu Công Minh đã đến bên cửa sổ, gằn giọng thúc giục, đồng thời vươn tay về phía nàng.



Dương Tuyết nắm lấy cổ tay của Triệu Công Minh, mượn lực nhảy ra ngoài cửa sổ, kịp thời bay khỏi Hoa Quả Sơn trước khi thiên thạch rơi xuống.



Không ngờ, bọn họ đến cả thiên thạch cũng có thể điều khiển. Xem ra nàng vẫn còn quá non nớt.



Giữa không trung, nàng ngoái đầu nhìn Hoa Quả Sơn đang dần lùi xa, trong lòng dâng lên nỗi chua xót, không biết Đại Thánh có giận không khi biết nàng ra đi mà chẳng nói một lời.



Nhưng nàng hiểu, nếu không tìm được Lục Nhĩ Mi Hầu, thì Tôn Ngộ Không nhất định sẽ bị thay thế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn



Điều nàng không ngờ tới là… Thần Tài lại đưa nàng lên Thiên đình!



Hơn nữa, lại còn là phủ của Dương Tiễn!



Thật cạn lời… Nàng lo lắng nếu Đại Thánh biết được, e là sẽ nổi giận mà đục thủng cả Thiên cung mất.



Thần Tài giải thích:

“Chuyện trước đây không thể qua mắt Ngọc Hoàng. Ở chỗ ta không còn an toàn nữa.”



“Nhưng ta đâu có định lên Thiên đình! Ta còn có việc quan trọng phải làm, ở lại đây thì có ích gì?” Dương Tuyết bất đắc dĩ nói.



“Chẳng lẽ lại có chuyện gì mà ta chưa biết?”



“Đúng vậy.” Thần Tài trầm giọng:



“Hiện nay, ở hạ giới rất không an toàn. Mấy ngày trước, Côn Luân kính đã bị tìm thấy. Dù trước đây không ai dò được tung tích của ngươi, nhưng Côn Luân kính thì có thể.

Bọn họ chỉ thích những kẻ ngoan ngoãn mà thôi.”



Quả thật… Kẻ cầm quyền từ trước đến nay chưa bao giờ dung thứ cho kẻ phản nghịch. Chỉ có kẻ biết nghe lời mới có thể bị lợi dụng.



“Ta muốn biết… ai là người đã tháo vòng Kim Cô của Tôn Ngộ Không?”



Dương Tiễn khoanh tay, chậm rãi bước từ bàn làm việc tới trước mặt Dương Tuyết, ánh mắt mang theo vẻ tò mò lẫn thăm dò.



“Và tại sao ngươi có thể che giấu được ánh mắt của bao người, tự do qua lại Thiên đình mà chẳng ai hay biết?”



Dương Tuyết chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ:

“Chắc là… do ta may mắn thôi.”



“Nếu ngươi thật sự là Bạch Cốt Tinh, thì làm sao chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi lại có thể từ hóa hình sơ kỳ vọt lên cảnh giới cao thâm khó lường như vậy? Nếu chỉ dựa vào may mắn, thì ta, Dương Tiễn, tuyệt đối không tin nổi, đến Thần Tài đây cũng không có vận may như thế.”



Ánh mắt của Dương Tiễn rơi xuống người nàng, dò xét kỹ càng:



“Hơn nữa, trên người ngươi… có kim quang.”



“Đã nhìn thấy kim quang trên người nàng ấy, thì hẳn ngươi cũng phải biết, nàng ấy mới chính là Thánh nhân.”



Thần Tài bất ngờ lên tiếng, nói thẳng ra bí mật chấn động:



“Ta muốn nhờ ngươi… bảo vệ nàng ấy.”



“Ha!”



Dương Tiễn khẽ cười, không đáp lời, tựa như đang âm thầm tính toán điều gì.



Dương Tuyết nhìn chằm chằm vào đôi mắt đào hoa xinh đẹp của hắn, thầm nghĩ: Dương Tiễn thật đẹp trai! Phong thái trầm ổn, bí ẩn, khí chất của một nam nhân trưởng thành khiến người ta mê đắm.



Ánh mắt nàng vô tình bị Thần Tài bắt gặp.



Ánh mắt hắn tối sầm lại, chẳng lẽ… nàng lại thích kiểu người như Dương Tiễn?



Không trách được… nghe nói hôm trước Tôn Ngộ Không suýt nữa đã đ.á.n.h nhau với Dương Tiễn ngay tại đại điện.



Chẳng lẽ là do Dương Tuyết đã làm gì?



“Không phải không thể giúp, dù sao ta cũng chưa từng từ chối giúp đỡ mỹ nhân.”



Dương Tiễn vừa nói, vừa thong dong bước quanh Dương Tuyết hai vòng, tay cầm quạt gõ nhẹ vào lòng bàn tay, ý cười nửa miệng, khí chất cao ngạo mà lại có nét gần gũi tự nhiên.



Dương Tuyết không hề né tránh mà đáp trả ánh mắt của hắn:



“Nhị Lang Thần phong lưu tuấn tú, lời nói ôn hòa dễ chịu, chắc hẳn… không ít tiên nữ đã đổ gục dưới chiến giáp của ngài rồi nhỉ?”



Thần Tài không vui, lập tức kéo cổ tay nàng, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng Dương Tiễn:



“Nói chuyện chính đi. Làm sao mới có thể tránh khỏi sự truy sát của Côn Luân kính?”



“Côn Luân kính là thần khí thượng cổ, đâu thể nói tránh là tránh được.”



Dương Tiễn trở lại bàn, cầm bút viết mấy chữ.



“Vậy phải làm sao?” Dương Tuyết hỏi.



“Chiếm được nó!”



Dương Tiễn vừa nói, vừa cầm lấy chữ mình vừa viết, nâng lên ngắm nghía:



“Côn Luân kính tuy đã được tìm lại, nhưng nghe nói đã hóa hình. Ngọc Hoàng và Vương Mẫu đều không còn khống chế được nữa.

Nếu Dương Tuyết lấy được nó, tam giới này… nàng muốn đi đâu, ai dám ngăn cản?”



“Đùa sao! Thứ đó đâu phải nói lấy là lấy được?”



Dương Tuyết nhíu mày, lùi lại nửa bước, tránh ánh mắt đắc ý của Dương Tiễn.



“E rằng nó được canh giữ nghiêm ngặt, ta vẫn nên nghĩ cách khác thì hơn.”



Biết ngay là chẳng ai thật sự đáng tin!



“Không thử thì sao biết là không được?”



Dương Tiễn đưa tờ giấy trong tay cho nàng:

“Cầm lấy, đến đại điện. Giờ này nơi đó hẳn chưa có ai. Côn Luân kính đang đặt giữa điện.”



Dương Tuyết nhìn ký tự phức tạp trong tay, nhíu mày:



“Đây là gì?”



“Lá bùa này có thể giúp tạm thời tránh khỏi tất cả ánh mắt theo dõi.



Trong nửa nén hương, cố gắng lấy được nó.

Nếu gặp nguy hiểm, không cần quay lại, cứ đến nơi ngươi cần tới.”



Ánh mắt sắc bén của Dương Tiễn như nhìn thấu lòng nàng:



“Có được Côn Luân kính, bất kể ngươi làm gì cũng sẽ đạt được kết quả gấp đôi công sức bỏ ra.”