Bạch Cốt Tinh Nũng Nịu

Chương 77



“……” Nhìn thỏi vàng chói lóa trong tay hắn, Dương Tuyết cảm thấy đau đầu, lại nhìn vào ánh mắt như sắp vắt ra mực của Đại Thánh, nàng đành c.ắ.n răng, nhỏ giọng nói:

“Nghe ta giải thích đã…”



“Ta phải đi tìm hắn ngay!”

Đại Thánh bước qua nàng, tức tối lao ra ngoài, giọng đầy giận dữ:

“Pháp thuật còn chưa giải trừ, vậy mà dám tự tiện bắt nàng đi? Ta xem hắn còn làm Thần Tài được bao lâu!”



“Đại Thánh, đừng mà!”

Dương Tuyết hoảng hốt, vội ôm chặt lấy chân hắn:

“Đừng xúc động, ta đi là có chuyện chính đáng…”



“Lão Tôn đang rất giận, đừng cản ta!”

Hắn sầm mặt lại, cố gắng gỡ tay nàng ra:

“Không biết tự lượng sức! Nàng là nữ nhân của ta, người khác vừa gọi một tiếng đã theo đi, còn chẳng thèm nói với ta một câu?!”



“Chuyện gấp quá…”

Dương Tuyết nắm chặt lấy vạt áo hắn, thấp giọng dỗ:

“Nghe ta nói đã được không?”



“Không được!”

Tôn Ngộ Không bay thẳng ra khỏi Thủy Liêm Động:

“Ta phải—”



Hắn vừa định nói “đi rồi sẽ về ngay”, ngẩng đầu lên đã thấy bầu trời dị biến, liền dừng lại giữa không trung:

“Trời sập rồi sao?”



Dương Tuyết nhân cơ hội ôm lấy hắn, vội giải thích:

“Thiên đình mất một món rất quan trọng, chắc giờ đang náo loạn tìm kiếm. Giờ mà đi thì không ổn đâu.”



Tôn Ngộ Không quay đầu nhìn nàng, nhướng mày:

“Liên quan đến nàng?”



“Ừm.”

Nàng cười ngại ngùng, lép nhép hôn lên má hắn một cái:

“Đại Thánh đừng giận mà, lần sau ta nhất định báo trước. Nhưng Đại Thánh à… hình như chàng không tin ta lắm thì phải…”



“Là ta lo cho nàng!”

Hắn vội vàng gỡ tay nàng ra:

“Ta thật sự rất lo đấy, không được sao?!”



“Vâng vâng, là ta sai rồi.”

Dương Tuyết bám chặt lấy hắn như một con bạch tuộc:

“Xin lỗi Đại Thánh, làm chàng phải lo lắng…”



“Nàng rốt cuộc trộm thứ gì, gây náo động thế này? Đừng nói là… đốt râu của Ngọc Hoàng rồi chứ?”

Tôn Ngộ Không đỏ mặt, vội chuyển đề tài, hắn chịu không nổi nàng làm nũng.



“Không đâu, ta chỉ… lấy Côn Luân Kính thôi.”

Nàng ghé sát má hắn, ra vẻ đắc ý khoe chiến tích:

“Mà… chàng từng đốt râu Ngọc Hoàng thật à?”



Trong lầu gác trên đỉnh Hoa Quả Sơn, Tôn Ngộ Không ngồi đối diện Dương Tuyết, nghiêm mặt giáo huấn:



“Lần sau không được như vậy nữa, đừng nghĩ có thể may mắn mãi. Đám người thiên đình không dễ chọc đâu. Nếu bị bắt vào Thiên Lao, chắc chắn sẽ khổ sở vô cùng.”



“Nhưng mà… Đại Thánh chẳng phải trời không sợ, đất không sợ sao?”



“Giống nhau sao được? Ta có bị bắt thì vẫn có thể nguyên vẹn thoát ra, còn nàng mà bị bắt, ta chỉ còn cái xác không hồn!”

Tôn Ngộ Không tức đến mức chỉ tay vào nàng, nói đến một nửa lại nghẹn lại, thở dài:

“Thật hết cách với nàng. Gặp may cũng không thể làm càn, nàng đâu còn là một mình nữa…”



“Vâng vâng, lần sau ta sẽ đi cùng chàng.”

Dương Tuyết như dâng bảo vật, lấy Côn Luân Kính ra đặt trước mặt hắn:

“Cho chàng xem chiến lợi phẩm! Không uổng chuyến đi này đâu.”



Tôn Ngộ Không thản nhiên liếc nhìn món bảo vật đặt trên bàn—

Côn Luân Kính nhanh chóng hóa thành một cậu bé tròn trĩnh trước mắt hắn.

Với một món thần khí thượng cổ trong truyền thuyết, hắn hoàn toàn không hứng thú.



Dương Tuyết biết hắn vẫn còn giận, nên cũng không nói thêm.



“Chủ nhân à, Tôn Ngộ Không thật sự rất lo cho người đó. Có khi còn suýt khóc vì lo ấy chứ…”

Vừa trông thấy Tôn Ngộ Không, Thanh Huyền liền trốn ngay vào tay Dương Tuyết, run rẩy:

“Ánh mắt hắn dữ quá!”



Tôn Ngộ Không hừ lạnh, hỏi ngay:

“Ngươi theo nàng làm gì? Muốn giở trò gì? Còn không mau cút về chỗ của ngươi đi. Tuy ngươi là bảo vật hiếm có, nhưng chúng ta không dám nhận. Về lại thiên đình mà tiếp tục làm mắt trấn giới của ngươi đi.”



“Nhưng mà…” Dương Tuyết không nỡ giao Thanh Huyền ra, vừa chạm phải ánh mắt cảnh cáo của Tôn Ngộ Không thì ngoan ngoãn ngậm miệng.



“Ta chỉ muốn xem náo nhiệt thôi. Giờ này Ngọc Hoàng chắc chắn đang giận dữ như sấm, người đầu tiên bị nghi ngờ nhất định là Đại Thánh ngài. Ta có một đề nghị nho nhỏ, chi bằng lúc này lên Thiên đình xem xét, hỏi thăm một phen, vừa để rửa sạch hiềm nghi cho các người, thấy sao?”

Đôi mắt tròn xoe của Thanh Huyền đảo lia lịa, dưới vẻ trong sáng vô hại lại chứa không ít mưu tính.



“Diệu thật!” Dương Tuyết vỗ tay cười vang:

“Ý hay đấy!”



“Ừ, cũng không sai.”

Thấy nàng hào hứng như vậy, Tôn Ngộ Không cũng không thể giận được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn cũng muốn lên Thiên đình xem thử thái độ của họ bây giờ ra sao.



Vô duyên vô cớ, Hoa Quả Sơn bị đá thiên tướng đập nát không ít cây cối, hắn không tin đây chỉ là trùng hợp.



Dương Tuyết phấn khích, đứng lên bóp vai cho Tôn Ngộ Không:

“Đại Thánh hết giận chưa? Chúng ta đi xem náo nhiệt nhé?”



“Không vội, đợi tối rồi hãy đi.”

Bình tĩnh lại, Tôn Ngộ Không lý trí hơn:

“Giờ mà đi ngược lại dễ bị nghi ngờ.”



“Đại Thánh anh minh.”

Thanh Huyền chớp chớp mắt, mỉm cười nhìn Tôn Ngộ Không.



“Hề… Lúc trước ngươi đâu có thái độ này với ta, chẳng lẽ ngươi cũng thích Tôn Ngộ Không sao?”



“Đúng đó, ta đã biết đến chiến tích anh hùng của ngài từ lâu. Nếu không phải ngươi được người khác chỉ điểm, tìm thấy ta trước một bước, có lẽ ta đã nhận Đại Thánh làm chủ nhân rồi.”

Thanh Huyền bước những bước nhỏ, đi đến trước mặt Tôn Ngộ Không:

“Chúng ta xem như đồng loại mà.”



Tôn Ngộ Không không thèm đáp, nắm lấy tay Dương Tuyết kéo xuống núi:

“Ta dẫn ngươi đi ăn, Tiểu Hầu Tử Bát Thập Bát nhớ nàng lắm, cứ nhắc suốt.”



“Là Đại Thánh nhớ em thì có, hai người định đi hôn nhau phải không?”

Thanh Huyền từ trên bàn đá nhảy lên vai Dương Tuyết, kích động kêu:

“Ta muốn xem! Ta muốn xem!”



“…”

Dương Tuyết cạn lời, không kịp xấu hổ, chỉ nghĩ trong lòng Thanh Huyền ở trước mặt Tôn Ngộ Không như biến thành người khác.



“…”

Tôn Ngộ Không quay đầu, túm thẳng Thanh Huyền từ vai Dương Tuyết xuống:

“Mơ đẹp quá!”



Nói xong, hắn phất tay một cái, Thanh Huyền như hòn đá nhỏ bị ném vèo ra xa!



“…”



“Yên tâm, nó sẽ tự về. Đã nhận chủ nhân thì kiểu gì cũng tìm được nàng.”

Hắn nói xong, vòng tay qua eo nàng:

“Đưa nàng đi gặp lại cố nhân.”



“Được thôi.”

Nàng nhếch môi cười gian:

“Chẳng phải Đại Thánh nói đưa ta đi gặp Bát Thập Bát sao, chẳng lẽ Thanh Huyền nói đúng à?”

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn



Hắn vừa rồi thực sự định dẫn nàng đi hôn sao? Ha ha!



“…”

Tôn Ngộ Không nhìn sang hướng khác, siết tay phản bác:

“Có phải chưa hôn đâu.”



Hầy… Đại Thánh mím môi, tai đỏ lên rồi.

Dù giờ đã khác trước, nhưng Đại Thánh vẫn dễ chọc như thế, không thì nàng đã kéo hắn xuống cỏ mà hôn một trận cho đủ.



“Ta không muốn đi nữa, Đại Thánh cõng ta nhé.”

Dương Tuyết dừng bước, dang tay chờ hắn.



Chỉ thấy Tôn Ngộ Không không quay đầu, tự giác khom lưng, hai tay đưa ra sau:

“Lên đi.”



Tim Dương Tuyết khẽ run, như bị cái gì đập trúng.



Đại Thánh đúng là dễ dỗ, có người yêu như thế, thật quá đáng quý.



Phủ đệ của Dương Tiễn.

Triệu Công Minh ngồi bên cửa sổ, uống cạn một bình trà thanh, nghe ngoài kia binh hoang mã loạn, tìm nàng suốt buổi chiều mà chưa thấy về, lòng dần lạnh đi.



Hắn tưởng rằng, với món bảo vật như thế, ít nhất nàng cũng sẽ chạy đến gặp hắn một lần.



Dương Tiễn từ ngoài vào, nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách của hắn, bật cười:

“Sao vậy, nàng ta không tới, ngươi buồn lắm à?”



“Có Côn Luân Kính trong tay, nàng dù thế nào cũng có thể thoát ra. Nhưng mà…”



“Haiz…”

Dương Tiễn lắc đầu:

“Một nữ tử mà thấy cảnh náo động như thế, bỏ chạy cũng là bình thường thôi. Nàng đâu biết mình sẽ an toàn.”



“Ngươi nói xem, sao nàng lại mê Tôn Ngộ Không?”



Triệu Công Minh tựa cửa sổ than dài, vẻ mặt đầy u sầu:



“Thích ngươi thì ta còn đỡ buồn, chứ cái tính đó của hắn … sao lại khiến nàng c.h.ế.t tâm như thế?”



“…”



Dương Tiễn bất lực:

“Ta nghĩ… ngươi cần một chén nước Vong Tình.”