Ban đầu Tôn Ngộ Không định đưa Dương Tuyết đi gặp các yêu quái tới làm khách như Ngưu Ma Vương, Thiết Phiến công chúa…
Nhưng nghĩ đến thân phận hiện tại mơ hồ của nàng, e sẽ gây chấn động, tốt hơn hết là nên hạn chế gặp người lạ để đảm bảo an toàn.
Dù sao thời thế đã khác, hắn cũng không thể chắc ai là địch ai là bạn.
Dù nhiều đại yêu nổi danh đều xúi giục hắn làm Yêu Vương, nhưng Tôn Ngộ Không hiểu ai cũng có toan tính riêng.
Ngay lúc nhạy cảm này, nếu có kẻ bị thiên đình mua chuộc cố ý tiếp cận hắn, Dương Tuyết sẽ rất nguy hiểm.
Dù nàng mang nhiều pháp bảo, nhưng bản thân lại quá yếu, nếu pháp bảo bị đoạt mất thì chẳng còn cách nào chống đỡ.
Tôn Ngộ Không bèn đuổi khéo các yêu khách, sau đó dùng bữa tối cùng Dương Tuyết, rồi chầm chậm lên thiên đình.
Thiên đình lúc này đang kiểm soát rất gắt gao vì vụ mất Côn Luân Kính, nhưng Tôn Ngộ Không vẫn nhân lúc lơ là mà lẻn thẳng vào.
Vừa định vào điện gặp Ngọc Hoàng hỏi cho rõ ràng, thì Triệu Công Minh từ trong bước ra.
Thấy Tôn Ngộ Không và Dương Tuyết dám ngang nhiên xuất hiện trước mặt, Thần Tài kinh hãi, hạ giọng nói:
“Ngươi đến làm gì!”
Tôn Ngộ Không bị phớt lờ thì đảo mắt, kéo Dương Tuyết ra sau lưng:
“Sao lại không thể đến? Thiên đình này là của ngươi chắc?”
“Tôn Ngộ Không, hiện giờ Ngọc Hoàng đang nổi trận lôi đình, ngươi…”
“Chuyện động trời vừa rồi, là vì Côn Luân Kính bị đ.á.n.h cắp à?”
Dương Tuyết chớp mắt vô tội, ra hiệu cho hắn đừng căng thẳng:
“Chúng ta chỉ đến xem thử, coi có thể giúp được gì không.”
Dương Tiễn chẳng biết đã đến từ lúc nào, nghe nàng nói vậy thì bật cười:
“Ừm, Côn Luân Kính mất tích khiến thiên giới phải huy động toàn bộ lực lượng, hạ lệnh các vị thần trên dưới đều phải tìm kiếm.
Các ngươi bị kinh động cũng là chuyện dễ hiểu. Tin chắc Ngọc Hoàng biết Đại Thánh có lòng như thế, nhất định sẽ rất vui mừng.”
Nói xong, Dương Tiễn lùi sang bên, ra hiệu cho họ vào điện.
Thần Tài định giơ tay cản lại, nhưng Dương Tiễn nhẹ lắc đầu:
“Cứ để họ vào đi.”
Tôn Ngộ Không hừ một tiếng khinh thường liếc Thần Tài, nắm tay Dương Tuyết cùng bước vào đại điện.
Thấy hai người tay trong tay, thân mật không rời, Thần Tài tức nghẹn trong lòng, nhưng đành bất lực.
“Vạn sự không thể cưỡng cầu. Ngươi còn phụ trách cả nhân duyên nữa, chẳng lẽ đạo lý này còn không hiểu?”
Nhìn vẻ thất thần của Thần Tài, Dương Tiễn trêu ghẹo:
“Ngươi cũng biết nàng ấy không phải người thường. Dù không có Tôn Ngộ Không, ngươi với nàng ấy cũng chỉ là hữu duyên vô phận thôi.”
“Ta biết.”
Thần Tài mặt mày khó coi, quay người bỏ đi.
“Đi đâu?” Dương Tiễn bước theo sau.
“Đi gặp Thái Thượng Lão Quân à?”
“Ừ.”
Hắn khó chịu gắt:
“Không cần đi theo!”
“Ta rảnh rỗi, muốn tìm Thiên Tôn đ.á.n.h ván cờ, tiện thể cùng đi.”
Dương Tiễn sải chân đi nhanh, vượt lên trước hắn.
“……”
Thần Tài tức nghẹn, thở dài trong lòng: Thôi được rồi, chi bằng quay về làm Đồng tử phát tài cho xong.
Thấy người khác vui vẻ nhặt tiền, tích công đức, có khi tâm trạng mình cũng khá hơn.
Thấy hắn dừng lại, Dương Tiễn quay người kéo hắn đi tiếp:
“Hay là ta đưa ngươi đến chỗ Nguyệt Lão, nhờ người se duyên một phen. Thiên đình nhiều tiên nữ lắm…”
“Muốn đi thì tự đi!”
Lần này sắc mặt Thần Tài còn đen hơn, hất tay bỏ đi:
“Đừng có làm phiền ta!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“……”
Được rồi, ta vốn cũng định đến gặp Thái Thượng Lão Quân, có việc quan trọng cần hỏi đây.
Thấy Tôn Ngộ Không dẫn theo một nữ tử đến, sắc mặt Ngọc Hoàng càng thêm u ám.
Nhưng ông ta vẫn phải giả vờ như không có chuyện gì, nở nụ cười:
“Đại Thánh, ngươi đã suy nghĩ kỹ chuyện tiếp tục hộ tống Đường Tăng sang Tây Thiên thỉnh kinh chưa?”
“Không phải,” Tôn Ngộ Không ung dung đáp, “Bản Đại Thánh chỉ muốn hỏi hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà thiên đình chấn động đến vậy?”
Dương Tuyết cố gắng nhịn cười, không ngờ Đại Thánh khi giả vờ vô tội lại có khiếu đến thế!
“Haizz…” Ngọc Hoàng thở dài, “Côn Luân Kính, thánh vật mất tích đã mấy nghìn năm vừa được tìm lại chưa bao lâu, thì sáng nay lại đột ngột biến mất!”
Lúc này Thanh Huyền đang cuộn tròn ngủ say trong túi càn khôn của Dương Tuyết.
“Gì cơ?” Tôn Ngộ Không tỏ vẻ kinh ngạc, “Ngươi nói là Côn Luân Kính, pháp khí có thể nhìn thấu mọi cảnh tượng trong Tam Giới?”
“Không sai. Không biết là ai mà có thể lấy đi thứ trọng yếu như thế mà không một tiếng động. Vương Mẫu tức giận lắm, giờ vẫn còn đang nổi giận.”
Ngọc Hoàng tiếp tục thở dài, “Nghe nói bảo vật ấy đã hóa linh, có khi là tự bỏ đi.”
“Cũng có thể lắm,” Tôn Ngộ Không gật đầu rất nghiêm túc, “Vậy bản Đại Thánh sẽ về dò hỏi thử. Nếu có nghe được tin gì ở nhân gian, nhất định sẽ báo lại với ngươi.”
Ngọc Hoàng nhíu mày, từ bao giờ Tôn Ngộ Không lại trở nên “tốt bụng” như thế?
“Đại Thánh, vậy chúng ta cứ nói thẳng,” Ngọc Hoàng bắt đầu tính toán trong đầu, “Nếu ngươi có điều gì muốn nhờ, có thể nói thẳng. Thiên đình sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng.
Chỉ là, hiện giờ vẫn chưa tìm được người thích hợp để hộ tống Đường Tăng, nếu Đại Thánh đồng ý tiếp tục đảm nhiệm, tương lai nhất định sẽ có chỗ đứng vững chắc nơi thiên đình.”
Hừ, định tặng cho Tôn Ngộ Không một chức quan hữu danh vô thực hay sao?
Dương Tuyết quay sang nhìn Tôn Ngộ Không, thấy vẻ mặt thản nhiên chẳng mấy hứng thú, e rằng trong lòng hắn đã sớm chán ghét thiên đình từ sau vụ chức “Bật Mã Ôn” năm xưa rồi.
“Sao thế, ghế ‘Bật Mã Ôn’ lại bỏ trống à?” Tôn Ngộ Không cười lạnh, “Bản Đại Thánh thấy ngai vàng của ngươi cũng không tệ, nếu nhường lại thì ta còn có thể cân nhắc một chút.”
“Ngươi…” Ngọc Hoàng suýt nữa thì bật dậy vì tức, nhưng ông ta đã từng trải, rất nhanh lại nở nụ cười, giọng hòa nhã:
“Đại Thánh thật biết nói đùa, ngôi vị này đâu phải do một mình ta quyết định.”
Tôn Ngộ Không không thèm dây dưa, quay sang Dương Tuyết, hỏi:
“Ngọc Hoàng, không biết có thể ban hôn được không?”
“Chuyện này…” Ngọc Hoàng vuốt râu dài, ánh mắt quét qua Dương Tuyết, chậm rãi nói:
“Xưa nay tiên giới cũng có chuyện tứ hôn, nhưng Đại Thánh ngươi mới đi được nửa đường thỉnh kinh, nay lại cưới vợ rồi quay về Hoa Quả Sơn, e là bỏ dở giữa chừng, không ổn.”
“Tại sao không ổn?”
“Nữ tử này lai lịch không rõ, chẳng lẽ Đại Thánh chưa nghe gì về nàng? Ở nhân gian, nàng từng gây ra không ít chuyện khiến bá tánh khốn khổ.
Nếu ngươi cưới nàng, e rằng sẽ bất lợi cho bản thân.”
Ngọc Hoàng nheo mắt, chăm chú quan sát Dương Tuyết, dường như có điều suy nghĩ:
“Hơn nữa, trên người nàng có rất nhiều điểm khả nghi. Như Lai nghĩ thế nào, hiện vẫn chưa rõ.”
Nếu không phải Dương Tuyết đang nắm c.h.ặ.t t.a.y Tôn Ngộ Không, có lẽ giờ này hắn đã tranh luận một trận nảy lửa với Ngọc Hoàng rồi.
Nhưng trước khi đến đây, Dương Tuyết đã dặn: Ngọc Hoàng vốn có chủ ý riêng, nói nhiều cũng vô ích, chỉ tốn nước bọt chứ chẳng ích gì.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Tôn Ngộ Không cười nhạt:
“Vậy thì không làm khó Ngọc Hoàng nữa. Bản Đại Thánh chỉ muốn hỏi một câu: Ngươi có từng nghe nói đến Lục Nhĩ Mi Hầu không?”
“……” Hai mắt Ngọc Hoàng lập tức trợn to:
“Lục Nhĩ Mi Hầu? Sao lại đột nhiên nhắc tới hắn?”
“Không có gì, chỉ là tiện miệng hỏi thôi.”
Tôn Ngộ Không phẩy tay như không để tâm:
“Nghe nói trong Tam Giới có bốn đại linh hầu, vậy mà bản Đại Thánh chưa gặp được ai cả. Nếu có thể gặp họ, biết đâu lại có cảm giác tìm được đồng loại, tìm được người thân.”
Ngọc Hoàng hơi thở phào:
“Đại Thánh nói phải, đúng là có Lục Nhĩ Mi Hầu. Nhưng kẻ ấy hành tung bất định, độc lai độc vãng, hầu như không có tin tức gì.
Không rõ hắn còn sống hay đã chec. Nếu Đại Thánh thật sự muốn tìm, ta có thể phái người đi dò hỏi.”