Ta là bạch hồ do Tống Cẩn cứu về. Để báo ân, ta hóa thành hình người, âm thầm giúp hắn đỗ trạng nguyên.
Sau khi hắn đỗ đạt vinh hiển, liền cho người tới đón ta vào kinh, nói muốn cưới ta làm thê tử.
Nhưng vào ngày ta đặt chân tới kinh thành, lại tận tai nghe hắn nói với kẻ khác:
“Ta sớm đã biết A Lê không phải người, sao ta có thể cưới một yêu nghiệt làm thê t.ử chứ?”
Lúc ấy ta mới hay, hắn đón ta vào kinh chẳng phải để thành thân, mà là để làm t.h.u.ố.c dẫn cho nhị tiểu thư Tướng phủ — người đã bệnh đến thập t.ử nhất sinh.
Chỉ bởi một thầy pháp trong phủ nói rằng, m.á.u ở tim bạch hồ có thể cải t.ử hoàn sinh.
Về sau, Tống Cẩn cưới đích trưởng nữ của Tướng phủ, giẫm lên m.á.u thịt của ta để một bước lên mây.
Nhưng bọn họ không biết, thế gian này vốn chẳng có thứ gọi là cải t.ử hoàn sinh.
Những kẻ được sống lại ấy, kỳ thực chỉ là bạch hồ khoác lên da người mà thôi.
Khi ta mở mắt ra lần nữa, ta đã trở thành nhị tiểu thư Tướng phủ — người được sủng ái nhất.
Chương 1:
Khi tin Tống Cẩn đỗ trạng nguyên truyền về thôn, ta vừa cõng một gùi thảo d.ư.ợ.c xuống núi.
Lưu thẩm kéo lấy tay ta, nước mắt già nua tuôn rơi vì xúc động.
“A Lê, từ nay ngươi không cần khổ cực hái t.h.u.ố.c nữa, về sau nhất định sẽ có ngày lành tháng tốt.”
🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻
Ta ngẩn người: “Tống Cẩn đỗ trạng nguyên, người được sống sung sướng là hắn mới phải.”
Lưu thẩm mím môi cười: “Bao năm nay ngươi hái t.h.u.ố.c nuôi hắn ăn học, hắn nhất định sẽ ghi nhớ ơn nghĩa. Sau này nạp ngươi làm tiểu thiếp, cũng coi như phúc phần to lớn.”
Đây là năm thứ mười kể từ khi ta hóa thành người, cũng đã thông tỏ không ít nhân tình thế thái.
Ta biết, nhân thế coi trọng môn đăng hộ đối, tương lai Tống Cẩn nhất định sẽ cưới thiên kim khuê các của nhà quyền quý.
Nếu hắn bằng lòng nạp ta làm thiếp, đối với một cô nhi như ta mà nói, quả thực cũng xem như là chốn nương thân tốt đẹp.
Nhưng ta không cam lòng gả đi, để rồi bị giam cầm trong hậu viện.
Vào ở hậu viện của phủ trạng nguyên, đối với ta mà nói, chẳng qua chỉ là đổi một chiếc lồng giam lộng lẫy hơn mà thôi.
Ta quay về tiểu viện, lấy bút mực trong tủ ra, viết thư cho Tống Cẩn.
Nét chữ xiêu vẹo trên nền giấy trắng là lời từ biệt cuối cùng ta để lại cho Tống Cẩn.
Mười năm trước, hắn dùng một giỏ cá đầy ắp đổi lấy ta — khi ấy ta chỉ còn thoi thóp trong tay gã thợ săn.
Người xung quanh khuyên can:
“Con hồ ly kia trúng nhiều mũi tên như thế, lớp lông sớm đã chẳng còn giá trị, tiểu huynh đệ đừng uổng phí cả giỏ cá đó.”
Nhưng Tống Cẩn nhìn chằm chằm vào đôi mắt hồ ly đỏ au của ta, chỉ nói:
“Biết đâu nó vẫn còn sống.”
Thế là ta được hắn mang về nhà.
Nhìn căn nhà tranh đơn sơ, bốn bề trống rỗng của hắn, ta cứ ngỡ mình không thể sống nổi nữa.
Xuống núi rồi, ta cũng từng thấy qua nhiều ngôi nhà, nhưng chưa từng thấy chỗ nào rách nát đến vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tống Cẩn xoa đầu ta:
“Phụ mẫu qua đời, nhà của ta bị bá phụ chiếm mất, giờ chỉ còn căn nhà chẳng ai muốn này. Ngươi yên tâm, có gì ăn, ta nhất định chia sẻ với ngươi.”
Hắn quả thực nói được làm được — có điều, thứ hắn ăn… thật sự khó nuốt.
Lúc thì là cám trộn rau, lúc thì cháo gạo lứt, hiếm lắm mới có được một con cá, mà trong bát thường chẳng vương nổi chút mùi dầu mỡ.
Cũng may, Tống Cẩn biết lên núi hái t.h.u.ố.c bán lấy tiền, lại tinh thông đôi chút d.ư.ợ.c lý.
Hắn đắp thảo d.ư.ợ.c lên vết thương của ta, lại thêm tu vi mấy trăm năm của bản thân — cuối cùng ta cũng giữ được một mạng.
Ta chui vào rừng sâu, tha theo một củ sâm núi ngàn năm tuổi, định mang đến cho Tống Cẩn.
Củ sâm này đã mọc trên núi suốt ngàn năm, hẳn là có thể đổi lấy cho hắn một căn nhà ra hồn.
Ta nhảy lên nóc nhà, còn chưa kịp gỡ ngói, đã nghe giọng một nam nhân hằm hằm vọng ra:
“Tống Cẩn, cơm còn ăn không đủ mà đòi mua sách? Số bạc đó không bằng đưa cho lão t.ử uống rượu!”
“Ngươi còn muốn vào thư viện, sau này thi cử đỗ đạt? Ngươi có cái mạng đó à?”
“Không cha không mẹ, nghèo hèn đến thế, còn mơ mộng ngoi lên?”
Một nam nhân mặt mũi đầy thịt bước ra khỏi căn nhà tranh, vừa đi vừa c.h.ử.i bới:
“Thằng nhãi ranh còn dám trợn mắt với lão tử! Đợi đến mùa xuân, lão t.ử sẽ bán ngươi cho nhà Lưu viên ngoại làm khổ sai!”
Ta nhìn củ sâm bên cạnh, trầm ngâm hồi lâu.
Củ sâm này, cho dù có đưa cho Tống Cẩn, e rằng cũng sẽ bị cướp mất.
Nếu chẳng giúp được gì, thì cũng không thể gọi là báo ân.
Thì ra… báo ân, không dễ dàng như ta tưởng.
Chẳng trách lão hồ ly trong động luôn nói: “Ân cứu mạng là món nợ khó trả nhất.”
…
Ngày hôm sau, trời vừa hửng sáng, ta hóa thành một thiếu nữ, xuất hiện trước mặt Tống Cẩn.
Ta nói với hắn, ta là người mà phụ mẫu hắn trước khi qua đời đã mua về để chăm sóc hắn.
Tống Cẩn ngơ ngác hỏi: “Dù phụ mẫu ta còn sống, nhà ta cũng chẳng đủ tiền mua nha hoàn. Chẳng lẽ nàng là… đồng dưỡng tức* mà họ mua cho ta?”
(*)Đồng dưỡng tức: con dâu nuôi từ bé.
Ta chớp mắt: “Đồng dưỡng tức thì có thể ở lại chăm sóc ngươi không?”
Thiếu niên đỏ mặt, lí nhí đáp: “Có thể…”
Ta gật đầu: “Vậy ta chính là đồng dưỡng tức.”
Những ngày sau đó, ta nhờ lên núi hái t.h.u.ố.c mà giúp Tống Cẩn dựng lại ngôi nhà khang trang, còn đưa hắn vào thư viện đọc sách.
Một vị đại thẩm nhà bên ghé sang chuyện trò:
“Từ khi ngươi đến, Tống Cẩn không chỉ có nhà mới để ở, lại còn được vào thư viện học hành, sau này thi đỗ, ngươi chính là phu nhân của cử nhân rồi đó. Đồng dưỡng tức mấy ai có được số mệnh như ngươi.”
Mãi đến lúc ấy ta mới hiểu “đồng dưỡng tức” có ý nghĩa gì.
Thì ra một phen báo ân, ta lại đem chính mình bù vào mất rồi.