Đại thẩm thở dài, lại nói tiếp:
“A Lê à, ngươi thật đúng là vượng phu. Giờ đại bá của Tống Cẩn cũng chẳng dám tới gây chuyện nữa. Lão ta uống rượu say, bị sói c.ắ.n gãy chân dưới chân núi. Nghe nói năm ngoái còn có gã thợ săn c.h.ế.t mất xác trong rừng. Ngươi lên núi hái t.h.u.ố.c cũng phải cẩn thận.”
Ta bỗng nhớ lại đêm ấy, m.á.u của nam nhân kia b.ắ.n lên mặt mình, tanh tưởi đến buồn nôn.
Phi, ai thèm c.ắ.n thứ dơ bẩn đến vậy chứ.
Về sau, Tống Cẩn trở thành cử nhân trẻ tuổi nhất trong thôn.
Ta cứ ngỡ sau khi đỗ cử nhân, chẳng mấy chốc hắn sẽ được bổ nhiệm làm quan.
Nhưng hắn chỉ vào kinh một chuyến, rồi lặng lẽ quay về, ngồi suốt một đêm trong viện không nói lời nào.
Hắn bảo, những người đỗ kỳ thi Hội phần lớn đều là môn sinh của các vị đại thần.
Còn hắn, cho dù bán sạch gia sản, cũng không đủ sính lễ để dâng một món lễ ra mắt cho ra hồn.
Bao năm khổ luyện đèn sách, e là cuối cùng cũng chỉ có thể ở lại chốn thôn quê này làm một tiên sinh dạy học mà thôi.
Ta trở vào nhà, lục tìm củ sâm ngàn năm đã cất giấu bấy lâu, đưa ra trước mặt hắn.
“Lễ ra mắt… dùng cái này có được không?”
Tống Cẩn sững sờ hồi lâu, rồi bất chợt ôm chầm lấy ta.
“A Lê… cảm ơn nàng.”
Chẳng mấy chốc hắn liền buông tay, cúi mắt nhìn ta.
Dưới ánh trăng, dáng hắn mảnh như trúc, trong đôi con ngươi đen láy như có dòng ánh sáng lấp lánh trôi qua, lóng lánh như sao.
Đôi mắt ấy chăm chú nhìn ta.
“A Lê, ta nhất định sẽ báo đáp ngươi.”
Dường như… đây là lần đầu tiên từ khi ta hóa thành người, lại gần Tống Cẩn đến thế.
Khuôn mặt và vành tai hắn đều đỏ ửng như bị thiêu đốt, cả người nóng hầm hập.
Ta đứng sững giữa sân thật lâu, thân thể cứng đờ, không nhúc nhích.
Dưới ánh trăng, ta cúi nhìn lòng bàn tay mình — nơi đó hiện lên một sợi mạch nhạt ánh vàng.
Hình như… ta sắp mọc ra tơ tình rồi…
Có tơ tình, tức là có thể hoàn toàn tu thành hình người.
Nhưng A tỷ từng nói, tơ tình không phải thứ tốt lành gì. Phần lớn hồ ly một khi sinh ra tơ tình, cuối cùng đều c.h.ế.t vì tình.
Ta không muốn có thứ tình cảm ấy.
Tống Cẩn bây giờ, đã chẳng còn là thiếu niên gầy guộc dễ bị ức h.i.ế.p của mười năm trước.
Giờ đây hắn đã bái nhập môn hạ của Thừa tướng, lại vừa đỗ trạng nguyên — có lẽ trên đời này không còn gì hiển hách hơn thế nữa.
Ân cứu mạng, cũng xem như đã trả xong.
Ta… cũng nên rời đi thôi.
Thư còn chưa viết xong, thì một cỗ xe ngựa dừng lại trước sân.
Một tiểu đồng chạy vào, cúi người hành lễ với ta, cung kính nói:
“Bạch cô nương, trạng nguyên lang sai ta đến đón cô nương vào kinh.”
Chiếc xe ngựa gỗ t.ử đàn bên ngoài khiến dân làng ùn ùn kéo đến đứng đầy trong sân.
“Tống Cẩn vừa đỗ trạng nguyên đã lập tức sai người tới đón A Lê vào kinh.”
“Trạng nguyên lang quả là người trọng tình trọng nghĩa.”
🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Đúng vậy, A Lê nuôi nấng hắn bao nhiêu năm, nay hắn cũng xem như báo đáp ân tình rồi.”
Nghe đến hai chữ “báo ân”, ta khựng lại một chút.
Tiểu đồng bước tới, nâng trên tay một chiếc hộp gỗ, bên trong là một cây trâm chạm khắc hình hoa lê bằng bạch ngọc.
Trên đầu ta lúc này đang cài một cây trâm bằng gỗ lê — là món đồ Tống Cẩn đã tự tay làm từ rất lâu về trước.
Khi ấy, tay hắn bị cứa đến rớm máu, vẫn cẩn thận đưa cây trâm cho ta: “Trên trâm khắc hoa lê — chữ Lê trong Bạch Lê ấy.”
Ta nhìn hoa văn khắc trên trâm, trong lòng chợt ngẩn ngơ.
Thì ra tên ta không phải là “Ly” trong hồ ly, mà là “Lê” trong hoa lê trắng.
Tống Cẩn nhẹ nhàng cài cây trâm vào tóc ta, mặt đỏ bừng, khẽ nói bên tai:
“A Lê, ta nhất định sẽ cưới nàng làm thê tử.”
Tiểu đồng thấy ta nhận cây trâm ngọc, liền nở nụ cười rạng rỡ:
“Bạch cô nương, trạng nguyên lang nói muốn cưới cô làm chính thê — cô nhận lấy trâm này, tức là đã đồng ý rồi?”
Cây trâm trong tay ta suýt nữa rơi xuống đất.
Không ngờ Tống Cẩn vẫn còn nhớ câu nói đùa thời niên thiếu ấy.
Ta vội vàng lắc đầu: “Không phải…”
Còn chưa kịp nói hết câu, đám người trong sân đã nhao nhao bàn tán:
“Trạng nguyên lang sao có thể cưới một cô gái mồ côi quê mùa làm chính thê? Thật là chuyện hoang đường.”
“A Lê tuy đẹp, nhưng giờ chẳng còn xứng với Tống Cẩn nữa.”
“Trạng nguyên lang đã có thánh chỉ ban hôn, A Lê được làm thiếp đã là phúc phận lớn rồi.”
Ai ai cũng cho rằng ta không xứng bước chân vào cửa nhà ấy.
Tiểu đồng cũng lộ vẻ khó xử: “Bạch cô nương, chuyện này… cô vẫn nên đích thân vào kinh nói với trạng nguyên lang thì hơn.”
Ta nhìn sang phong thư vẫn còn viết dở trên bàn.
Chỉ để lại một bức thư từ biệt dường như không ổn. Theo lễ nghi, ta vốn nên đích thân đến gặp Tống Cẩn nói lời cáo biệt.
Kinh thành — nơi ấy, ta từng nghe a tỷ nhắc đến: đèn đuốc sáng trưng, phồn hoa bất tận, đêm ngày không ngơi nghỉ.
Ta bỗng muốn được tận mắt nhìn thử một lần.
Tính ra thì, ta và Tống Cẩn cũng đã hai năm chưa gặp lại.
Ta gật đầu với tiểu đồng, thu dọn hành lý, bước lên xe ngựa.
Trên đường rời khỏi thôn, ta nghe dân làng xì xào rằng ta số tốt, bám được vị trạng nguyên si tình nghĩa khí.
Tiểu đồng đ.á.n.h xe, cũng kể với ta rằng Tống Cẩn vì muốn tạc cây trâm ngọc ấy mà thức suốt mấy đêm, đầu ngón tay bị mài đến rướm máu, m.á.u khô rồi lại nứt ra lần nữa.
Ta cúi mắt nhìn lòng bàn tay — những mạch vàng hiện rõ như lưới, đang dần lan khắp toàn thân.
Cơn đau như dây leo siết chặt tim phổi, khí huyết dội ngược, ta bất chợt ho ra một ngụm m.á.u đỏ sẫm.
Ta ôm ngực, gằn giọng quát về phía tiểu đồng đang đ.á.n.h xe:
“Dừng lại! Ta không vào kinh nữa! Ta không muốn gặp Tống Cẩn!”
Thế nhưng xe ngựa chẳng hề có ý định dừng lại, trái lại còn chạy nhanh hơn trước.
Ta luống cuống đứng dậy, liền thấy những làn khói lượn lờ như rắn độc, len qua khung cửa sổ tràn vào trong.
Một mùi hương lạ kỳ lan khắp không khí.
Ngay khoảnh khắc ấy, ý thức của ta chìm vào hư vô.