Bạch Lê

Chương 11



 

Trong gió đêm chợt phảng phất mùi gỗ trầm quen thuộc.

 

Ta khựng bước.

 

Chẳng bao lâu, Tống Cẩn bước ra từ sau một gốc cây.

 

Sau lưng hắn, vài bóng đen lần lượt xuất hiện, nhanh chóng vây chặt người của ta vào giữa.

 

Dưới ánh trăng vẩn đục, từng đàn quạ sà thấp, m.á.u đỏ loang ánh bạc.

 

Ta ngẩng đầu nhìn mảnh trăng khuyết lơ lửng, giọng nhàn nhạt:

 

“Đêm tối trăng mờ, đúng là thời khắc g.i.ế.c người lý tưởng nhất.”

 

Tống Cẩn từ tốn bước tới gần ta.

 

“Ta sẽ không g.i.ế.c nàng.”

 

Ánh mắt hắn nhìn ta thâm trầm, “Nàng là người tốt với ta nhất trên đời này… sao ta nỡ ra tay?”

 

Ta hỏi: “Ngươi biết từ khi nào? Là Tần Uyển Nhu nói với ngươi à?”

 

Tống Cẩn đáp: “Lúc ta gặp nàng ta… nàng ta đã chẳng nói được lời nào rồi.”

 

Hắn lấy từ trong tay áo ra một chiếc trâm cài hình hoa lê, đưa tới trước mặt ta — phần gãy đã được nạm lại bằng vàng ròng.

 

“A Lê… cuối cùng ta cũng tìm được nàng rồi. Đáng lẽ ta và nàng… phải được ở bên nhau.”

 

Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, nhẹ giọng:

 

“Ánh mắt ngươi nhìn ta… không giống lúc nhìn Tần Uyển Nhu. Ngươi nhìn nàng ta lạnh nhạt, nhưng nhìn ta lại như mang theo tình ý sâu nặng. Tống Cẩn… ngươi sẽ không thật sự yêu ta đấy chứ?”

 

Tống Cẩn chăm chú nhìn ta, giọng chắc nịch:

 

“A Lê, ta yêu nàng. Ta từng nói, đợi khi ta công thành danh toại, nhất định sẽ đến cưới nàng.”

 

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, khẽ nói:

 

“Ngươi không gạt ta chứ? Lần này ngươi thật sự sẽ cưới ta?”

 

Hắn khẽ mỉm cười, đưa tay cài trâm hoa lê lên tóc ta.

 

“A Lê, ta không lừa nàng… ta nhất định sẽ cưới nàng.”

 

Hắn còn chưa kịp nói hết câu, khóe môi đã trào ra một dòng máu.

 

Hắn khó tin cúi đầu xuống — nhìn thấy ta đã một đao đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c hắn.

 

“Ta chỉ… sau khi uống say đã lỡ nói với Mạnh Thăng chuyện nàng là hồ ly… Ta chưa từng muốn lấy mạng nàng…”

 

Ta ngẩng mắt, nhìn vào đôi mắt còn vương đầy tình ý của hắn, khẽ thì thầm:

 

“Trâm gãy rồi… thì không thể lành lại như cũ.”

 

Ta rút mạnh con d.a.o khỏi n.g.ự.c hắn.

 

Tống Cẩn đổ sụp xuống đất.

 

Hắn đã bị thương nặng đến thế mà vẫn còn cố căn dặn thủ hạ:

 

“Đừng động vào nàng… không ai được làm nàng bị thương.”

 

Ta ngồi xuống, lấy từ trong áo ra một viên t.h.u.ố.c đặt trước mặt hắn.

 

Hắn nhìn chằm chằm vào viên t.h.u.ố.c ấy, không nhúc nhích.

 

Ta hỏi: “Sao? Sợ là t.h.u.ố.c độc à?”

 

“Nếu nàng muốn lấy mạng ta, một đao vừa rồi đã đủ lấy mạng rồi… sao còn phải phí thêm một viên t.h.u.ố.c độc?”

 

Hắn cong môi cười, giọng yếu ớt: “A Lê… nàng vẫn không nỡ để ta c.h.ế.t…”

 

Hắn nuốt viên thuốc, sắc mặt quả nhiên khá hơn đôi chút.

 

Ta nhìn hắn, nghiêm giọng:

 

“Ngươi từng cứu mạng ta, ta đương nhiên sẽ không lấy mạng ngươi.”

 

“Nhưng ngươi cũng chẳng phải người tốt — phản bội ân sư, cấu kết ngoại địch, lại còn bạc tình. Loại người như ngươi… sớm muộn gì cũng gặp báo ứng.”

 

“Ta biết con người có thể thay đổi, nhưng không ngờ ngươi lại thay đổi đến mức này.”

 

🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻

Hắn ôm lấy vết thương trước ngực, m.á.u hòa với nước mắt chảy xuống cùng một dòng.

 

“Ta có một điều… chưa từng thay đổi. Ta luôn thích nàng… A Lê, ta luôn thích nàng…”

 

Ta đưa bàn tay ra trước mặt hắn:

 

“Ngươi xem, lòng bàn tay ta không hề mọc ra tơ tình. Ngươi nói những lời đó… ta chỉ thấy ghê tởm.”

 

Ta nhìn ánh sáng trong mắt hắn tắt dần, khẽ cong môi hỏi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Tống Cẩn, ngươi không phải… thật sự muốn cưới một yêu nghiệt đấy chứ?”

 

Phía sau hắn không xa, ánh lửa bập bùng — có người đuổi tới, tiếng áo giáp và binh khí va chạm vang lên dồn dập.

 

Hắn khẽ gọi tên ta, cố dồn hết sức bò về phía ta, muốn nắm lấy tay ta.

 

Nhưng đến khi hắn hoàn hồn lại, trước mặt đã không còn thiếu nữ sống động như ban nãy nữa — chỉ còn lại một t.h.i t.h.ể lạnh lẽo.

 

Ở xa xa, một bóng trắng bật lên khỏi mặt đất, thoáng qua như ánh sáng, rồi tan vào màn đêm vô tận.

 

Đêm hôm đó, trong cung vang lên chín tiếng chuông tang — truyền ra tin Hoàng đế băng hà.

 

Ông ta c.h.ế.t trên giường của một vũ cơ, c.h.ế.t một cách nhục nhã.

 

Tứ hoàng t.ử kế vị, trở thành tân đế, tôn sinh mẫu là Thục quý phi lên làm Thái hậu.

 

Sau khi Tần tướng bệnh mất, quyền hành trong triều rơi vào tay Tấn Vương.

 

Tân đế muốn lập uy, tất cần “g.i.ế.c gà dọa khỉ”.

 

Tống Cẩn — vì tội sát hại Tần Sở Lan mà bị giam vào ngục — vừa hay trở thành “con gà” ấy.

 

Không lâu sau, mật thất trong thư phòng hắn bị lục soát, phát hiện văn thư qua lại với địch quốc.

 

Hắn c.h.ế.t thê thảm.

 

Bị c.h.é.m đầu giữa chốn đông người, xác bị ném vào bãi tha ma.

 

Nhưng tất cả… đã chẳng còn liên quan đến ta nữa.

 

Tướng phủ treo khăn tang suốt nhiều ngày, liên tiếp tổ chức hai tang lễ.

 

Ta ngồi một lúc ngoài cổng phủ.

 

Một hạ nhân vừa định cầm chổi xua đuổi ta thì Triệu ma ma chạy tới cản hắn lại, quay sang đưa cho ta một chiếc đùi gà.

 

Ta cúi đầu, nhấm nháp đùi gà ấy.

 

Bà đưa tay xoa nhẹ đầu ta, khe khẽ nói:

 

“Vất vả cho con rồi.”

 

Từ khi rời khỏi thân thể Tần Sở Lan — coi như ta lại c.h.ế.t thêm một lần nữa.

 

Linh lực hao tổn, ta không thể nói năng.

 

Ta chỉ rúc đầu vào lòng bàn tay bà mà cọ nhẹ.

 

Sau lưng chợt vang lên một giọng nói già nua:

 

“Nó nói — không vất vả.”

 

Triệu ma ma ngẩng đầu nhìn đạo sĩ tóc bạc trước mặt: “Đạo trưởng, ngài… nghe hiểu tiếng hồ ly sao?”

 

Lão đạo sĩ gật đầu: “Nó nói thân thể bà khỏe mạnh, sẽ sống lâu trăm tuổi.”

 

Triệu ma ma bật cười: “Thế nó còn nói gì nữa không?”

 

Lão đạo sĩ cúi mắt nhìn ta — con hồ ly trắng đang ngồi ăn đùi gà — rồi nuốt nước bọt: “Nó hỏi… có thể cho ta một cái đùi gà luôn không?”

 

Triệu ma ma ngẩn người một chút, rồi lại sai người đưa thêm một chiếc đùi gà cho ông ta.

 

Ăn xong, ta nhảy phắt lên vai lão đạo sĩ, ngoái đầu lại nhìn, rồi cùng lão rảo bước rời đi.

 

Phía sau có người hầu nhỏ giọng hỏi:

 

“Triệu ma ma, lão đạo sĩ kia trông như lừa đảo ấy nhỉ?”

 

“Nghe nói mật thất trong thư phòng của Tống Cẩn là do một lão đạo sĩ râu bạc đoán ra được, nhờ thế Tấn vương mới bị lật đổ nhanh đến vậy.”

 

“Là ông ta sao?”

 

Triệu ma ma chỉ mỉm cười: “Chuyện ấy… ta cũng không rõ.”

 

Tàn dương như máu, ráng chiều nhuộm đỏ chân trời.

 

Ta nằm gọn trên vai A tỷ, phơi bụng trong nắng chiều.

 

A tỷ vừa đi vừa lải nhải không ngớt.

 

Tỷ ấy cười hỏi ta: “C.h.ế.t hai lần rồi, lần tới còn muốn làm người nữa không?”

 

Ta uể oải ngáp dài một tiếng: “Làm người cũng thú vị đó chứ… để tu luyện thêm ba trăm năm nữa rồi tính.”

 

Sau lưng, hoa lê trên cây nở rộ trắng xóa.

 

Gió xuân nhè nhẹ cuốn theo từng cánh hoa rơi xuống.

 

Như một trận tuyết rơi lặng lẽ giữa ngày xuân.

 

Hết.