Ánh mắt nàng ta u ám đầy oán hận, nhìn chằm chằm vào ta.
“Ngươi đã cướp đi phụ thân ta, giờ còn muốn cướp cả phu quân của ta nữa sao?”
“Lúc ngươi bị bắt đi, đã có người đưa tin tới Tống phủ rồi. Giờ đã qua một đêm… cũng chẳng thấy hắn đến chạy ngược chạy xuôi vì ngươi.”
Ta khẽ cười: “Chắc ngươi đã tin sai người rồi. Tống Cẩn là kẻ vô tình bạc nghĩa, ta từng bị hắn hại một lần, ta còn cướp hắn làm gì nữa?”
Ánh mắt Tần Uyển Nhu đột nhiên trợn to kinh hoàng.
“Ngươi… ngươi vừa nói gì?”
“Ngươi đã gặp qua A tỷ của ta rồi, chính tỷ ấy nói cho ngươi biết — ta là bạch hồ, đúng không?”
“…A tỷ nào cơ?”
Ta ghé sát tai nàng ta, thì thầm:
“Lão đạo sĩ mà ngươi gặp — hắn muốn trường sinh bất lão, nên đã uống m.á.u tim của A tỷ ta.”
Tần Uyển Nhu mở trừng mắt, ánh nhìn tràn đầy kinh hoảng.
“Tất cả những chuyện này… đều là do ngươi bày ra… ngươi thật sự là… yêu nghiệt đó? Ta phải nói với phụ thân, ta phải nói với phu quân…”
Ta giơ ngón tay đẫm máu, khẽ đặt lên môi nàng ta, ngăn lại lời định thốt ra:
“Còn một chuyện quan trọng hơn, ngươi… không thấy lạ sao? Đêm qua bị đ.á.n.h bao nhiêu roi như thế, mà thân thể lại chẳng thấy đau chút nào?”
Tần Uyển Nhu lúc này mới giật mình, cả người run rẩy:
“Ngươi… ngươi đã làm gì ta?”
“Ta hạ độc ngươi rồi. Một loại độc sẽ khiến ngươi mục rữa từ trong ra ngoài. Ngươi không cảm thấy gì, là vì mỗi ngày trong t.h.u.ố.c ngươi uống ta đã cho thêm d.ư.ợ.c liệu khiến ngươi mất cảm giác đau. Tính thời gian… đến lúc mặt trời lên, t.h.u.ố.c gây tê cũng sắp hết tác dụng rồi.”
Ta ngắm gương mặt tơi tả thê t.h.ả.m của nàng ta, giọng khẽ vang lên:
“Lúc ta tỉnh lại trong thân thể này, ta đã nói — sẽ lột da ngươi như ngươi từng làm với ta, để ngươi cũng nếm thử xem… bị lột da rốt cuộc đau đến mức nào.”
Nghe vậy, ánh mắt Tần Uyển Nhu gần như sụp đổ.
Nàng ta bất ngờ gào lên, nhào về phía ta, nhưng tay bị trói chặt nên không thể động đậy.
“Yêu nghiệt… đồ súc sinh… ta phải g.i.ế.c ngươi…”
Ta đứng yên tại chỗ, cong môi cười nhạt:
“Cứ gào to đi, qua không bao lâu nữa… ngươi sẽ đau đến mức không thốt nổi lời nào đâu.”
Có lẽ nàng ta làm ầm quá mức, đám ngục tốt phía sau liền nhét giẻ vào miệng nàng ta.
Hai mắt nàng đỏ ngầu đầy tia máu, nhìn ta chằm chằm như muốn dùng ánh mắt mà róc thịt moi tim.
Ta bình thản liếc qua, rồi quay người rời đi.
Bước ra khỏi lao thất, ánh sáng ban mai nhàn nhạt phủ lên tầm mắt.
Triệu ma ma bước tới, phủ thêm cho ta một chiếc áo choàng.
Ta cảm ơn bà: “Làm người phải tính toán đủ đường, thật sự quá mệt rồi.”
Triệu ma ma khẽ thở dài, hỏi: “Vậy tiểu thư không muốn làm người nữa sao?”
Ta giơ tay che ánh sáng chói mắt trước mặt:
“Ta đâu cố ý chiếm thân xác Tần Sở Lan — làm người mệt quá, vẫn là làm hồ ly sướng hơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
…
Ngày Tần Uyển Nhu trút hơi thở cuối cùng, kinh thành đổ tuyết suốt một đêm.
Tuyết lớn qua đi, xuân lại về — Tần Sở Lan cũng sắp đến tuổi cập kê.
🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻
Người ta nói, nữ nhi nhà quyền quý trong kinh đến ngày cập kê, xe ngựa tới cầu thân xếp hàng dài, người đến cầu thân nhiều đến nỗi giẫm nát cả ngưỡng cửa.
Nhưng không ai ngờ, người đầu tiên ngỏ lời muốn cưới ta — lại là Tống Cẩn.
Tướng gia không nhịn được, lập tức tát hắn một bạt tai:
“Thật nực cười! Ngươi bạc tình bạc nghĩa đến thế, còn dám vọng tưởng cưới Sở Lan vào cửa?”
Tống Cẩn đưa mu bàn tay lau vết m.á.u nơi khóe môi:
“Nhạc phụ, Tần Uyển Nhu hại c.h.ế.t vị hôn thê của ta. Ta chẳng phải kẻ tuyệt tình tuyệt nghĩa.”
“Ngươi đã có hôn thê, còn dám đến cầu thân đích nữ Tướng phủ?”
“Nếu không cưới được Tần Uyển Nhu, ta lấy gì mà mượn thế Tướng gia để thăng tiến?”
“Hiện nay Hoàng thượng đã bắt đầu nghi kỵ, ta đã là mũi tên hết đà… Ngươi còn muốn mượn thế ta để leo lên?”
“Từ nhỏ nhị tiểu thư đã được Tướng gia sủng ái. Nhưng nay Tướng gia sắp thất thế, sớm muộn gì cũng phải tính đường lui chứ.”
Tướng gia sững người: “Thì ra ngươi đã có đường lui sẵn rồi… ngươi là người của Tấn vương…”
Tống Cẩn khẽ cong môi cười: “Ngày sau, người duy nhất có thể bảo vệ được nhị tiểu thư — chỉ có ta. Nhạc phụ cứ suy nghĩ cho kỹ.”
Lúc này, Tần tướng mới bừng tỉnh — thì ra người học trò đắc ý nhất của ông, từ lâu đã phản bội ông.
Khó trách… ông lại thất thế nhanh đến vậy.
Không bao lâu sau, một phong thư mật tố cáo ông cấu kết với ngoại địch bị chặn lại, trình lên hoàng thượng.
Tần tướng bị giam lỏng trong phủ.
Ông ngã bệnh, nằm liệt trên giường.
Ta ngồi bên mép giường, đút t.h.u.ố.c cho ông, học theo giọng điệu dịu dàng của Tần Sở Lan khi xưa, dỗ dành:
“Phụ thân, người uống hết bát t.h.u.ố.c này đi… sẽ mau khỏe lại thôi.”
“Không khỏi được nữa rồi…” Ông cố cười, gương mặt tiều tụy như già đi cả chục tuổi: “Bao năm nay, Hoàng thượng chìm trong tửu sắc, bỏ bê triều chính. Đại phu bảo ta lao lực thành bệnh, sống chẳng còn bao lâu nữa… Chỉ là… phụ thân không yên tâm về con…”
“Con gái sắp đến tuổi cập kê rồi, đã lớn rồi, có thể tự chăm sóc mình.”
Sau khi uống xong thuốc, ông chỉ tay về phía hắc y nhân đang đứng ở cửa:
“Hắn là tâm phúc của phụ thân. Hắn sẽ đưa con rời khỏi kinh thành… Sở Lan, sau này con hãy sống ẩn danh, đổi tên đổi họ, sống cho thật tốt…”
Người áo đen bước tới, chắp tay hành lễ:
“Tiểu thư, thuộc hạ của ta đã giữ chân đám người bên ngoài. Mời tiểu thư mau theo chúng ta rời đi.”
Ta không muốn đi. Nhưng đây là nước cờ cuối cùng mà Tần tướng vì nữ nhi mà sắp đặt.
Ta không thể phụ lòng ông — tâm ý cuối cùng trước khi nhắm mắt xuôi tay.
Ta gật đầu, khoác lên người chiếc áo choàng đen, theo hắc y nhân trèo tường vượt mái, lặng lẽ rời khỏi Tướng phủ.
Đêm đen như mực. Ta theo người ấy men theo lối nhỏ, chạy thẳng một mạch ra khỏi thành.
Mọi chuyện — lại suôn sẻ đến kỳ lạ.