Bạch Nguyệt Quang

Chương 115: Đừng Có Gọi Anh Ngọt Ngào Như Vậy, Nghe Như Gà Kêu Ấy, Ồn Ào Quá



Về thực tại

Tối đó, Vân Mộ Kiều ôm cổ Trì Tiện khóc suốt, dỗ thế nào cũng không yên.

Trong lòng Trì Tiện, toàn là nước mắt của cô.

Trì Tiện đau lòng vô cùng, miệng không ngừng gọi "Kiều Kiều, nhát gan, bảo bối của anh."

Trong lòng, Trì Tiện cứ không ngừng khoe khoang với hệ thống.

【Tôi có vợ, còn cậu thì không, cậu chỉ là hệ thống độc thân.】

【Vợ tôi yêu tôi nhất, tôi có thể hôn hoặc ôm cô ấy. Cậu chỉ là một thằng hệ thống độc thân, lén nhìn người khác hôn nhau, thật là biến thái.】

Hệ thống với giọng máy móc vội vàng báo xong thông báo về việc vận khí của nữ chính giảm xuống, rồi lập tức tắt mic, không muốn trò chuyện với Trì Tiện nữa.

Không có hệ thống để trò chuyện, Trì Tiện bắt đầu tự nói chuyện một mình, câu từ mơ hồ nhưng cũng đầy ẩn ý.

【Kiều Kiều ngay cả tiếng khóc cũng nghe rất hay~】

【Kiều Kiều thật sự rất mít ướt~~~】

【Kiều Kiều luôn ôm mình chặt như vậy, hihi...】

Vân Mộ Kiều không thể tiếp tục khóc nữa, thậm chí còn có ý định muốn đá anh xuống giường.

Có ai lại an ủi người khác như vậy không?!

...

Vận khí của Úc Noãn Noãn lại giảm thêm 1%.

Vân Mộ Kiều căn cứ vào những kinh nghiệm trước đây đoán rằng chắc chắn là do Úc Noãn Noãn dùng kỹ năng tấn công cô.

Chỉ là Vân Mộ Kiều không thể đoán ra, Úc Noãn Noãn đã làm gì với cô.

Cô sờ soạng khắp người, cảm thấy không có gì khác thường.

Nhưng cô không dám chủ quan.

Biết đâu một ngày nào đó cô cũng sẽ giống như bốn chị em họ Sầm, đột nhiên phát điên.

Có thể sẽ ngay trước mặt mọi người, tự tay bóp c.h.ế.t chính mình.

Chết tiệt, thật là đáng sợ mà!

Để phòng ngừa điều này xảy ra, Vân Mộ Kiều đã gửi một khoản tiền thưởng đặc biệt cho Chân Thuận và Giả Nghịch, đồng thời dặn dò với vẻ mặt nghiêm trọng: "Các anh phải chú ý giúp tôi nhé, nếu phát hiện tôi có hành động tự làm hại mình, nhất định phải ngăn cản ngay lập tức!"

Cô vẫn cảm thấy không yên tâm, bổ sung thêm một câu: "Nếu không ngăn được, thì cứ đánh ngất tôi đi, biết chưa?"

Chân Thuận và Giả Nghịch nhìn nhau, không hiểu lắm.

Nhưng họ là vệ sĩ chuyên nghiệp, chắc chắn sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của chủ: "Vâng, cô Vân!"

Trì Tiện lặng lẽ quan sát Vân Mộ Kiều làm tất cả những việc này, rồi trong lòng thầm nghĩ:

【Thật đáng yêu~ muốn...】

Vân Mộ Kiều híp mắt nhìn Trì Tiện, ngăn chặn tất cả những suy nghĩ trong đầu anh.

Cô nhìn gương mặt tươi cười của Trì Tiện, cảm giác anh có gì đó không ổn.

Chưa kịp tìm hiểu rõ lý do, thì điện thoại của Phương Tiêm Nguyệt đã gọi tới, giọng bà ta dịu dàng thúc giục: "Kiều Kiều, cháu và Trì Tiện đến đâu rồi? Tuân Lộc đã chuẩn bị xong rồi, có thể xuất phát."

Vân Mộ Kiều, lúc này vẫn đang ngồi trong biệt thự, chưa thay đồ, trả lời qua loa: "Dì Phương, chúng cháu sắp đến rồi, bảo Tuân Lục đợi một chút nhé."

Trầm Thì Dữ lo lắng cho Úc Noãn Noãn, đặc biệt bay ra Tân Hải để gặp cô ta.

Nhưng anh ta lại lo nếu gặp riêng, sẽ bị paparazzi chụp được và làm ầm lên, ảnh hưởng đến danh tiếng của Úc Noãn Noãn, nên đã tổ chức một bữa tiệc để che giấu.

Khi nhận được thiệp mời, Vân Mộ Kiều cảm thấy đây là cơ hội tốt, nên quyết định đưa Tuân Lộc đi cùng.

Phương Tiêm Nguyệt nghe Vân Mộ Kiều nói sẽ đưa Tuân Lộc tham dự bữa tiệc do người thừa kế Trầm gia tổ chức, cười tươi đến mức trên mặt nhăn lại, không ngừng khen Vân Mộ Kiều là người hiểu chuyện, chu đáo.

Vân Mộ Kiều chỉ mỉm cười không nói gì.

Cô hy vọng rằng khi Phương Tiêm Nguyệt khi biết Úc Noãn Noãn cũng có mặt trong bữa tiệc, bà ta ấy vẫn có thể khen ngợi cô như vậy.

Phương Tiêm Nguyệt không chú ý đến những điều này, cho rằng sự im lặng của Vân Mộ Kiều là khiêm tốn.

Sau khi chuẩn bị xong, Vân Mộ Kiều và Trì Tiện cùng nhau ra ngoài.

Vì hôm nay phải đưa Tuân Lộc theo, Trì Tiện không lái chiếc Ferrari mà anh yêu thích nhất, mà đổi sang chiếc Bentley kém sang trọng hơn.

Chiếc Bentley dừng lại  trước cửa nhà Cố gia, khi đó Phương Tiêm Nguyệt đã đưa Tuân Lộc, được trang điểm kỹ càng, đứng đợi ở đó.

Tuân Lộc cười ngọt ngào, chào hai người bước xuống xe: “ Anh Trì Tiện, chị Kiều Kiều , buổi tối tốt lành."

Trì Tiện giả vờ không nghe thấy, không thèm liếc nhìn Tuân Lộc.

【Đừng có gọi anh ngọt ngào như vậy, nghe như gà kêu ấy, ồn ào quá.】

Vân Mộ Kiều cố nhịn cười, chào hỏi Phương Tiêm Nguyệt rồi nói với Tuân Lộc: "Tuân Lộc, lên xe đi, tiệc của Trầm thiếu mà đến trễ thì không lịch sự đâu."

Phương Tiêm Nguyệt liên tục gật đầu: "Kiều Kiều nói đúng, tối nay Tuân Lộc nhờ Kiều Kiều và Trì Tiện chăm sóc nhé."

Sau đó, bà ta nhẹ nhàng đẩy Tuân Lộc về phía trước.

Tuân Lộc thuận thế bước đến ghế phụ, mở cửa xe ngồi vào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Bà ta còn thò đầu qua cửa sổ, vô tội nói: " Kiều Kiều, nếu em nó ngồi ghế sau sẽ bị say xe, cháu không phiền nếu để Tuân Lộc ngồi ghế phụ của Trì Tiện chứ?"

Vân Mộ Kiều chưa kịp phản ứng, thì Trì Tiện đã nhíu mắt, không vui.

【Đó là chỗ của Kiều Kiều!】

【Cô ta làm sao có thể ngồi ghế phụ của mình được chứ?】

【Ôi ôi, mình sắp không còn trong sạch nữa rồi...】

Vân Mộ Kiều cắn chặt tay, miễn cưỡng nhịn cười.

Trước khi Trì Tiện nói ra hai chữ "phiền phức", cô đã nhanh chóng giữ tay anh lại, lấy điện thoại từ trong túi ra và gọi cho Chân Thuận, người đang lái xe ở phía sau.

"Chân Thuận, làm phiền anh lái xe qua đây, đưa chúng tôi đến biệt thự Thanh Bình."

Rồi cô mỉm cười, nhìn về phía Phương Tiêm Nguyệt và Tuân Lộc, nói: "Tối qua chúng cháu ngủ muộn, trên đường đến đây Trì Tiện luôn nói đầu không khỏe, cháu đang định cho anh ấy nghỉ ngơi một chút, xoa bóp giúp anh ấy.

"Đành làm phiền Tuân Lộc rồi, em ngồi ghế phụ nhé."

Cô ta muốn tranh giành Trì Tiện từ tay cô à? Mơ đi!

Vân Mộ Kiều đã nói rõ như vậy, nếu lúc này Tuân Lộc kiên quyết đổi sang ngồi ghế sau, hoặc yêu cầu Cố gia phái xe khác đưa cô ta đến biệt thự Thanh Bình, thì ý đồ quyến rũ Trì Tiện sẽ quá rõ ràng, không phù hợp với hình tượng ngoan ngoãn, ngọt ngào của cô ta nữa.

Mặc dù trong lòng Phương Tiêm Nguyệt và Tuân Lộc không hài lòng, nhưng cũng chỉ có thể nặn ra một nụ cười gượng gạo nói: "Không sao, ngồi đâu cũng được mà."

Sau khi lên xe, Trì Tiện liền nằm trên đùi Vân Mộ Kiều, nhắm mắt nghỉ ngơi, ngay cả câu "tạm biệt" cũng không nói với Phương Tiêm Nguyệt.

Vân Mộ Kiều âu yếm vuốt tóc Trì Tiện, cười rạng rỡ chào Phương Tiêm Nguyệt: "Dì Phương, trước 12 giờ, nhất định sẽ đưa tiểu công chúa về lại cho dì."

Phương Tiêm Nguyệt đáp qua loa, rồi trao đổi một ánh mắt với Tuân Lộc ngồi ở ghế phụ.

Vân Mộ Kiều nhìn thấy, nhưng không nói gì.

Con gà con đi ra ngoài một mình, gà mẹ lo lắng là điều hiển nhiên.

Sau khi Chân Thuận khởi động xe, Vân Mộ Kiều lập tức hạ kính xe lên.

Trong xe không ai nói gì, chỉ có bản nhạc Nocturne của Chopin nhẹ nhàng vang lên.

Tuân Lộc ngồi ở ghế phụ, thỉnh thoảng thò đầu ra phía sau.

Cô ta do dự một hồi lâu, cuối cùng cũng lấy hết can đảm, nghiêng mặt nhìn người trên ghế, nhìn Trì Tiện đang nằm nghỉ trên đùi Vân Mộ Kiều, mở miệng hỏi: "Anh Trì Tiện, đầu anh vẫn còn khó chịu à?

"Em có học qua xoa bóp, trước kia ở cô nhi viện, viện trưởng cũng hay bị đau đầu, em giúp bà ấy xoa bóp là đỡ rất nhiều đó.”

"Anh Trì Tiện, hay để em giúp anh xoa bóp nhé?"

Trì Tiện vẫn nhắm mắt, dường như không nghe thấy lời của Tuân Lộc, không nói gì, cũng không phản ứng.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Đáp lại Tuân Lộc là tiếng cười khinh miệt của Vân Mộ Kiều.

"Tuân Lộc, cô có biết câu 'biết mình biết người' không?

"Chính vì cô Úc không biết mình, nên mới mất đi vị trí tiểu thư Cố gia đó, còn kéo cả Lục tổng xuống nước."

"Chắc cô không muốn giống như cô t chứ?"

Tuân Lộc dường như không hiểu ý trong lời nói của cô, mặt mày ngây ngô, nói: "Chị Kiều Kiều , em nghĩ chị hiểu nhầm rồi, em chỉ lo lắng cho anh Trì Tiện thôi mà."

Vân Mộ Kiều nâng mắt nhìn Tuân Lộc, ánh mắt đầy mỉa mai khiến Tuân Lộc không khỏi rụt người lại.

"Dì Phương đã lén lấy tóc của cô Tuân Lộc để kiểm tra ADN, cô Tuân Lộc cũng đã lấy tóc của dì Phương và chú Cố để làm xét nghiệm phải không?

"Thế nào? Kết quả có giống như cô Tuân Lộc nghĩ không?"

Tuân Lộc không phải người ngoan ngoãn, Vân Mộ Kiều và Cố Mẫn Mẫn đều không tin cô ta, nên đặc biệt cử người theo dõi.

Tuân Lộc lấy tóc của Cố Thế Thừa và Phương Tiêm Nguyệt đi xét nghiệm huyết thống, sao có thể giấu được họ?

Dĩ nhiên, kết quả chỉ có thể là cái mà Vân Mộ Kiều muốn cô ta thấy.

Biểu cảm và nụ cười trên mặt Tuân Lộc hoàn toàn không thể giữ nổi.

Cô ta quay lại, nhìn thẳng về phía trước, vô thức nắm chặt tay, cố gắng thốt ra một câu: "Tôi không hiểu cô Vân nói gì."

Trong lòng cô ta vẫn còn một chút hy vọng.

Nếu cô ta thật sự là con ruột của Cố gia, thì vinh hoa phú quý sẽ là của cô ta.

Cô ta cũng không cần phải tiếp tục lo lắng về Vân Mộ Kiều và Cố Mẫn Mẫn nữa.

Tuy nhiên, kết quả lại không như cô ta mong đợi.

Cô ta và Phương Tiêm Nguyệt, Cố Thế Thừa đều không có quan hệ huyết thống.

Bây giờ, khi đột nhiên nghe Vân Mộ Kiều nhắc đến, trong lòng cô ta lại dấy lên một hy vọng mơ hồ.

Có lẽ cô ta thật sự là con gái ruột của Cố gia, là Vân Mộ Kiều cố tình lừa cô ta, khiến cô ta nghĩ rằng mình là con gái nuôi bị thay thế.

Vân Mộ Kiều không quan tâm đến sự không vui và nghi ngờ của cô ta, chỉ tự mình lên tiếng cảnh báo:

"Không biết Cô Tuân Lộc có hiểu ý của tôi không? Nhưng tôi xin nói thẳng luôn.”

"Trì Tiện hay anh Trì Tiện đều không phải là chữ mà cô Tuân Lộc có thể gọi. Sau này, xin hãy gọi là Trì thiếu hoặc anh Trì.”

"Nếu tôi còn nghe cô Tuân Lộc gọi anh Trì Tiện một lần nữa, thì chiếc miệng nhỏ dễ thương của cô, e là không giữ nổi nữa đâu."

Tuân Lộc dùng chiếc miệng yếu ớt đáp lại, nhưng trong mắt đầy thù hận.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com