Tổ chức tiệc ở đây vừa riêng tư lại cao cấp, người bình thường không đủ điều kiện để bước vào.
Tuân Lộc mặc chiếc váy dạ hội màu xanh tím cao cấp do Phương Tiêm Nguyệt đặt riêng cho cô ta, đeo những món trang sức cao cấp được thiết kế riêng, bước vào cùng Trì Tiện và Vân Mộ Kiều, nhưng vẫn bị bảo vệ tàn nhẫn chặn lại.
"Cô à, xin vui lòng xuất trình thiệp mời.”
"Đây là khu vực tư nhân,là bữa tiệc riêng, người không mời không được vào ạ!"
"À... Trì thiếu, Chị Kiều Kiều... đợi tôi với." Tuân Lộc nắm chặt váy, nhìn về phía trước, gọi với bóng lưng của Vân Mộ Kiều và Trì Tiện đang được mời vào một cách cung kính.
Cô ta duy trì vẻ mặt thuần khiết vô hại.
Chỉ có đôi tay nắm chặt đến mức khớp ngón tay trắng bệch mới tiết lộ sự tức giận và căm hận trong lòng cô ta.
Cô ta biết đây là lời cảnh cáo từ Vân Mộ Kiều.
Vân Mộ Kiều khiến cô ta xấu hổ và khó xử như vậy.
Nhưng cô ta không thể phản kháng, không thể chống cự.
Cô ta phải luôn phụ thuộc vào Vân Mộ Kiều.
Làm sao cô ta không tức giận, không căm ghét được cơ chứ?
Vân Mộ Kiều biết, lúc này Tuân Lộc hận không thể xé nát cô ra.
Nhưng cô vẫn cố tình chậm lại vài giây, rồi mới như bất ngờ nghe thấy lời gọi của Tuân Lộc, quay lại.
"Ôi, tôi thật đãng trí, lại quên mất côTuân Lộc."
Vân Mộ Kiều bước đi vài bước về phía sau, nói với bảo vệ đang chặn Tuân Lộc: "Đây là cô Cố của Cố gia, cùng tôi và Trì Tiện đến tham dự tiệc, không phải là người khả nghi."
Cố Thế Thừa và Phương Tiêm Nguyệt đã đổi tên Tuân Lộc thành Cố Cẩm Lộ và cho cô ta vào sổ hộ khẩu.
Chỉ còn chờ Tuân Lộc học tốt các quy tắc giao tiếp xã hội thượng lưu, bỏ đi lớp áo quê mùa, rồi tìm cơ hội thích hợp giới thiệu cô ta với mọi người một cách trang trọng mà.
Phương Tiêm Nguyệt muốn Vân Mộ Kiều dẫn cô ta đi không chỉ vì muốn tạo mối quan hệ giữa Tuân Lộc và Trì Tiện, mà còn qua miệng Vân Mộ Kiều và Trì Tiện để thông báo trước với người trong giới.
Vì vậy khi Tuân Lộc là người do Vân Mộ Kiều và Trì Tiện dẫn đến, bảo vệ đương nhiên không dám làm khó, lập tức để cô ta vào.
Nhìn Tuân Lộc đang cố gắng ưỡn n.g.ự.c và ngẩng đầu bước đi, Vân Mộ Kiều thầm nhếch môi.
Cô ta mà chịu không nổi chút xíu ấm ức này, mà lại dám đến quyến rũ Trì Tiện.
Thật là buồn cười.
Nhưng nhìn Tuân Lộc đầy bực bội mà không thể làm gì, Vân Mộ Kiều cảm thấy tâm trạng mình thật vui vẻ, bước chân cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
...
Vừa bước vào, đã có người vây quanh Trì Tiện và Vân Mộ Kiều để chào hỏi.
Tuân Lộc bị tách ra khỏi đám đông, không thể chen vào nổi câu nào.
Sự giận dữ trong lòng cô ta vừa mới lắng xuống, lại ngay lập tức lại dâng trào.
Cô ta cắn môi, trừng mắt nhìn bóng lưng Vân Mộ Kiều.
Cô ta vén váy lên, đi đến phía bên kia của Trì Tiện, trực tiếp áp n.g.ự.c vào cánh tay của Trì Tiện.
Tuân Lộ trong lòng thầm nghĩ.
Dù Vân Mộ Kiều ban nãy tẩy chay cô ta cũng không sao cả.
Chỉ cần cô ta thành công bắt giữ trái tim Trì Tiện, Vân Mộ Kiều là có ý gì cơ chứ?
"Tránh xa ra!"
"Á!"
Mọi chuyện không suôn sẻ như Tuân Lộ nghĩ.
Cô ta vừa áp sát vào Trì Tiện vừa muốn đưa tay ra nắm lấy cánh tay của Trì Tiện.
Không ngờ, sắc mặt Trì Tiện đột nhiên thay đổi, anh tức giận đập vào lưng cô.
Nói xong, anht lấy khăn tay ra lau tay, như thể vừa chạm vào thứ gì đó cực kỳ bẩn thỉu.
Tuân Lộ bị đánh mạnh đến nỗi cô loạng choạng lùi lại. Đôi giày cao gót của cô ta chạm vào mép váy và cô ta ngã xuống đất.
Cô ta che mặt và nhìn Trì Tiện với vẻ khó tin.
Co ta lại còn mở miệng, muốn gọi "Anh Trì Tiện" để lấy lòng Trì Tiện, nhưng ánh mắt cô ta chợt chạm phải khuôn mặt cao ngạo của Vân Mộ Kiều bên cạnh.
Cổ họng cô ta liền nghẹn ngào, lập tức đổi lời, đau khổ gọi: "Trì thiếu..."
Trì Tiện bực bội ném chiếc khăn tay sang một bên, cau mày đi tới nắm lấy tay Vân Mộ Kiều.
Giải thích: "Kiều Kiều, xin hãy nghe anh giải thích. Cô ta tự mình đưa tay ra, không liên quan gì đến anh, đừng tức giận nhé, anh đã lau sạch rồi."
[Đây là loại phụ nữ xấu xa gì vậy? ! Nếu Kiều Kiều giận mình vì điều này , mình sẽ không có vợ mất! 】
[Nếu cô ta biến mình thành một kẻ độc thân, mình sẽ chặt cô ta ra thành vài khúc và ném cô ta xuống biển cho cá ăn! ! ! 】
Vân Mộ Kiều sắc mặt hơi cứng đờ: "..." Tên ngốc kia rốt cuộc đang nghĩ cái gì?
Không nhận được sự thương hại nào từ Trì Tiện, Tuân Lộ ném ánh mắt đáng thương và bất lực của mình về phía những người đàn ông khác có mặt.
Mọi người có mặt đều đứng im.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Họ đều thấy Trì Tiện không có đạo đức và đánh một người phụ nữ yếu đuối.
Nhưng không có ai đứng lên nói một lời thay Tuân Lộ.
Thậm chí không có ai đứng lên giúp đỡ cô ta.
Cách họ nhìn Tuân Lộ thể hiện sự đồng cảm và thương hại, nhưng quan trọng hơn là họ cũng tỏ ra thờ ơ và khinh thường.
Tuân Lộ bị những ánh nhìn này làm tổn thương, cô ta nghiến răng nghiến lợi cúi đầu nhìn Vân Mộ Kiều.
"Chị Mộ Kiều, là lỗi của tôi, tôi vô tình chạm vào cánh tay của Trì thiếu, chị giúp tôi nói chuyện với Trì thiếu và xin anh ấy tha thứ cho tôi lần này được không?"
Quan sát lời nói và cách diễn đạt là khả năng sinh tồn của cô ta.
Cô ta có thể thấy rằng ở đây chỉ có Vân Mộ Kiều mới có thể giúp cô ta.
Sau khi đạt được hiệu quả như mong muốn, Vân Mộ Kiều cuối cùng cũng bỏ đi vẻ thờ ơ trên mặt.
Cô nở nụ cười giả tạo chuyên nghiệp rồi bước tới đỡ Tuân Lộ đứng dậy.
"Nên là chúng tôi nói lời xin lỗi với Lộ Lộ mới đúng.”
"Trì Tiện ấy à, anh ấy mắc chứng sợ hãi kì lạ và không thể dễ dàng bị người ngoài chạm vào.”
"Việc anh ấy làm vừa rồi là phản ứng căng thẳng, không phải cố ý đâu. Lộ Lộ, đừng để trong lòng nhé."
Tuân Lộ lắc đầu liên tục: "Không, không sao đâu. Là lỗi của tôi, đáng lẽ tôi không nên vô tình đụng phải Trì thiếu."
Vân Mộ Kiều nhìn Tuân Lộ tỏ ra yếu đuối và không quên tự lột da mình, cười nói: “Biết sai cũng không sao, nhưng đừng để chuyện như thế này xảy ra lần nữa nhé.”
"Trì Tiện ấy à, tính tình không tốt, lần sau nhỡ may lại vô tình tát vào mặt Lộ Lộ thì sao."
Ngoại trừ Trì Tiện, sự yếu đuối của người khác đối với cô đều không có tác dụng.
Sau đó, cô ghé sát vào tai Tuân Lộ, dùng giọng nói chỉ có hai người nghe thấy: “Tuân Lộ, nếu cô dám bước tới gần Trì Tiện một bước, tôi sẽ bẻ chân, cào mặt, ném cô xuống biển - cho cá ăn!”
Tuân Lộ sợ đến mức đồng tử co rút, vùi đầu vào ngực, không dám ngước nhìn khuôn mặt đẹp xinh đẹp của Vân Mộ Kiều.
"Thực xin lỗi, tôi sai rồi, thực xin lỗi, tôi sẽ không bao giờ dám tái phạm nữa, xin hãy tha thứ cho tôi lần này."
Cách Tuân Lộ thấp giọng cầu xin sự thương xót giống hệt như Úc Noãn Noãn.
Trông thật tội nghiệp và dễ thương.
Nhưng cô ta không phải Úc noãn Noãn, cô ta không có sự bảo vệ của nhân vật chính và các quy tắc của thế giới.
Không ai sẵn lòng can thiệp thay cho cô ta.
Trong giới này, chỉ có thực lực mới có thể có tiếng nói.
Không ai sẽ vì một người phụ nữ chỉ có sắc đẹp mà không có trí tuệ, lại đi đắc tội với Trì Tiện.
Cuối cùng, Vân Mộ Kiều mỉm cười giải vây: "Chỉ là một hiểu lầm nhỏ, khiến mọi người phải cười rồi."
Vừa nghe cô nói, những người đang im lặng cầm ly rượu bên cạnh bỗng nhiên như sống lại, đồng thanh cười vang: "Không sao đâu, chỉ cần không làm mất hứng của Trì thiếu và cô Vân là được."
Nghe vậy, sắc mặt Tuân Lộ ngay lập tức trắng bệch như tờ giấy, nước mắt không ngừng lăn tròn.
Vân Mộ Kiều nâng cằm cô ta lên, lau đi những giọt nước mắt đang trào ra ở khóe mắt, nhẹ nhàng an ủi: "Em gái đừng khóc, nước mắt chỉ làm hỏng lớp trang điểm của cô, khiến cô càng không thể ngẩng đầu lên được mà thôi."
Cô mỉm cười trên mặt, nhưng trong mắt lại không chút ý cười.
Đã từng nếm trải thủ đoạn tàn nhẫn của Vân Mộ Kiều, Tuân Lộ biết mình giờ không phải là đối thủ của cô , chỉ có thể ngoan ngoãn điều chỉnh lại cảm xúc, nở một nụ cười dịu dàng.
Ở trong đám đông, Cố Mẫn Mẫn đang nhìn màn kịch hay, tính toán thời gian một chút rồi đi đến, ghé tai Vân Mộ Kiều thì thầm vài câu.
Cô ấy báo cho Vân Mộ Kiều biết tung tích của Trầm Thì Dữ và Úc Noãn Noãn.
Vân Mộ Kiều hiểu ý, gật đầu rồi nói với Tuân Lộ: "Đi thôi, tôi đưa cô đi gặp một người."
Cô không quên mục đích chính của mình khi đến đây tối nay.
Tuân Lộ cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng sau những gì vừa xảy ra, cô ta đã nhìn thấu được tình hình.
Cô ta chỉ là quân cờ trong tay Vân Mộ Kiều và Cố Mẫn Mẫn.
Muốn được vinh hoa phú quý, chỉ có thể nghe lời.
Nếu không, sẽ trở thành quân cờ bị vứt đi, mất hết tất cả những gì mình đang có.
Cố Mẫn Mẫn dẫn họ đi phía trước, đồng thời cười nhẹ nói với Tuân Lộ: "Buổi tiệc tối nay là do Trầm thiếu tổ chức, việc giao tiếp với người khác không quan trọng, nhưng Trầm thiếu thì nhất định phải gặp."
Cô ấy còn giới thiệu sơ qua về thế lực của Trầm gia, đặc biệt nhấn mạnh sức hấp dẫn của Trầm Thì Dữ, không tiếc lời khen ngợi.
Tuân Lộ càng nghe mắt càng sáng lên, dần quên đi những điều không vui vừa rồi.
Nếu không thể làm Trì Tiện động lòng, thì chiếm được Trầm Thì Dữ cũng đủ đảm bảo cho cuộc sống giàu sang sau này của cô ta.
Cô ta không cần phải dừng lại chỉ vì một cây cổ thụ.
Dù đó có là một cây hái ra tiền đi chăng nữa.
Cố Chính đi theo phía sau, càng nghe càng thấy sắc mặt trở nên khó chịu.
Trì Tiện thì nắm tay Vân Mộ Kiều, đứng bên cạnh, cười thầm.
[Cố Chính, anh chỉ là cái bóng dự phòng, theo đuổi Cố Mẫn Mẫn bao nhiêu năm vẫn không dám thổ lộ, đáng đời, haha...]
[Nhìn vợ tôi đi, chưa bao giờ khen ngợi đàn ông khác trước mặt tôi.]
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
[Quả thật, vợ tôi là tuyệt nhất, haha...]
Vân Mộ Kiều: "..." May mà miệng anh hầu hết chỉ dùng để ăn.