Bạch Nguyệt Quang

Chương 26: Cưỡng hôn



Toàn bộ bữa tiệc tiếp đãi, Vân Mộ Kiều phụ trách trò chuyện và tán gẫu với mọi người, còn Trì Tiện phụ trách chăm sóc Vân Mộ Kiều ăn uống và giúp cô cản rượu.

Trì Tiện giúp Vân Mộ Kiều uống càng nhiều, thì càng có nhiều người muốn uống rượu với Vân Mộ Kiều, uống xong mọi người lại cùng nhau ồn ào, phát ra những tiếng kêu kỳ quái.

Lần thứ ba Chu Dực Phong lại tiến lại gần, Vân Mộ Kiều giữ tay của Trì Tiện đang cầm ly rượu, tự mình uống cạn ly rượu đó.

"Anh uống ít lại chút đi."

Chỉ với câu nói này, lại khiến mọi người phát ra một tràng tiếng kêu kỳ lạ nữa.

Vân Mộ Kiều lười để ý đến họ, tự mình gắp cho Trì Tiện một miếng thịt từ bụng cá: "Ăn thêm chút thức ăn nữa, vừa nãy uống nhiều rượu như vậy, cẩn thận tối về sẽ đau dạ dày đó."

Vân Mộ Kiều cũng không muốn nói chuyện nhẹ nhàng như vậy.

Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt Trì Tiện ửng hồng vì rượu, đôi môi hồng nhuận, và ánh mắt long lanh như nước, lòng cô cũng mềm ra luôn, miệng làm sao có thể cứng rắn được.

Sau một lúc ngồi, nhìn Trì Tiện ăn một chút thức ăn, Vân Mộ Kiều mới đứng dậy, chuẩn bị đi qua phòng đối diện.

Dù sao cũng là khách đến với danh nghĩa tiếp đón cô, cứ để họ ngồi một mình như vậy cũng không phải là cách.

Cô vừa đứng dậy, Trì Tiện ngay lập tức đứng theo.

"Để anh qua đó giải quyết, Kiều Kiều đừng đi nữa."

"Anh đi à? Có ổn không?"

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Trì Tiện nghiêm túc gật đầu: "Ổn!"

[Đã sớm không vừa mắt tên Lục Cẩn đó rồi, dám có ý đồ với Kiều Kiều, lát nữa phải qua đó tuyên bố chủ quyền!]

Vân Mộ Kiều bị suy nghĩ ngây ngô của Trì Tiện làm cho buồn cười, muốn bật cười: "Được, vậy anh đi đi."

Trì Tiện đi qua phòng bao đối diện, Vân Mộ Kiều cũng đi theo ra ngoài.

Chu Dực Phong và Cố Mẫn Mẫn chế giễu nói họ giống như đôi vợ chồng mới cưới đi mời rượu.

Lỗ tai của Trì Tiện đỏ ửng lên, có thể thấy rõ.

Vân Mộ Kiều vẫn ổn, chỉ cảm thấy mấy ly rượu vừa rồi uống vào có chút tác dụng, mặt nóng bừng bừng, cô định đi nhà vệ sinh rửa mặt cho mát.

Vân Mộ Kiều một mình đi về phía nhà vệ sinh, ngoài hành lang gặp Lục Cẩn đang đứng hút thuốc.

Cô dừng lại một chút, tiến lại chào hỏi: "Lục tổng, đồ ăn ngon không? Có muốn thêm vài món nữa không?"

Nói xong cô mới nhận ra, ở đây mà nói những lời này có vẻ không hợp, có lẽ cô đã say rồi, nói chuyện không suy nghĩ giống như Chu Dực Phong.

Cô hơi ngại ngùng cười một cái, định lén vào nhà vệ sinh để tránh.

Cô vừa bước đi thì bị Lục Cẩn bắt lấy tay cô, ép vào tường, cô bị mắc kẹt giữa n.g.ự.c Lục Cẩn và bức tường.

Vân Mộ Kiều giơ hai ngón tay ra đặt lên n.g.ự.c Lục Cẩn, ra hiệu anh ta lùi lại một chút.

Tư thế này nhìn thế nào cũng thấy rất tồi tệ và nguy hiểm.

Lục Cẩn không chỉ không lùi lại, mà còn tiến thêm ba phần, khóa chặt hai tay của cô lên đỉnh đầu.

Càng nguy hiểm hơn.

Vân Mộ Kiều cố gắng giãy giụa, nhưng không thoát được.

Chết tiệt, hào quang của nam chính mạnh mẽ quá mức rồi!

Cô đã luyện tập ở nước ngoài năm năm, nhưng trước mặt Lục Cẩn vẫn như một con gà con.

Cô chỉ đành tạm thời bỏ cuộc, dùng giọng điệu như đang thương lượng nói: "Lục tổng, anh buông tôi ra trước đi, chúng ta có chuyện gì từ từ nói, tôi có chạy đâu."

Lục Cẩn nhìn cô với ánh mắt bí hiểm, dùng đầu gối ép vào chân cô, khóa c.h.ặ.t t.a.y chân cô, cơ thể gần như dán chặt vào người cô.

Hành động của anh ta như đang trả lời cô.

"Lục tổng, anh hãy tự trọng một chút, nếu anh không buông tôi ra, tôi sẽ gọi người đến!" Vân Mộ Kiều nhíu mày, vẻ mặt lạnh lùng cảnh cáo.

"Mộ Kiều, tôi không dám buông em ra, tôi biết, một khi buông tay, em sẽ lập tức rời xa tôi."

"Mộ Kiều , em nhìn tôi đi, được không?

"Tôi rất thích em, từ năm mười sáu tuổi, khi em đưa tay ra giúp đỡ tôi, tôi đã thích em rồi, suốt bảy năm, chỉ cần nghĩ đến em, tôi mới có đủ dũng khí để sống tiếp.

"Kiều Kiều, tôi yêu em!"

Nhìn thấy khuôn mặt của Lục Cẩn càng ngày càng gần, Vân Mộ Kiều sợ hãi, tóc gáy dựng đứng.

Tên này muốn hôn cô à!

Không thể, tuyệt đối không thể!

Trì Tiện còn chưa hôn cô, Lục Cẩn sao có thể hôn cô được!

Vân Mộ Kiều cố gắng ngửa đầu ra sau, hận không thể xuyên qua tường.

Cô cũng giãy giụa hết sức, nhưng Lục Cẩn cứ như thép, không thể lay chuyển, cô chỉ có thể nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai đến mức khiến người khác tức giận của anh ta đang đến gần.

"Lục Cẩn, anh bình tĩnh lại, đừng làm chuyện thiếu suy nghĩ, cẩn thận sau này hối hận."

"Tôi rất bình tĩnh, Kiều Kiều." Lục Cẩn nhẹ nhàng nghiêng đầu, khuôn mặt của anh và Vân Mộ Kiều chỉ còn cách nhau một khoảng rất nhỏ.

Cảm nhận hơi thở ấm áp của Lục Cẩn, Vân Mộ Kiều trong lòng thầm kêu một tiếng, cô lấy hết sức đụng mạnh đầu mình vào, trán của cô vừa khéo đụng vào sống mũi cao thẳng của Lục Cẩn.

Nhân lúc Lục Cẩn đang ôm mũi kêu đau, mất cảnh giác một chút, Vân Mộ Kiều vội vàng thoát khỏi sự kiềm chế, chạy sang một bên.

Nhưng ngay sau đó, một cánh tay từ phía sau ôm lấy eo cô.

Vân Mộ Kiều không còn tâm trí để lo lắng gì khác, lớn tiếng gọi: "Trì Tiện! Cứu tôi với!"

Lục Cẩn nhanh chóng bịt miệng cô lại, ôm cô đi về phía thang máy gần đó.

Vân Mộ Kiều giãy giụa kịch liệt, cô không dám tưởng tượng, vào thang máy sẽ có kết quả gì nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

...

Trì Tiện bước vào phòng đối diện, ngay lập tức nhận ra có hai người không có mặt – Lục Cẩn và Úc Noãn Noãn .

Anh có chút thất vọng, Lục Cẩn không có mặt, thì hiệu quả anh đến đây thay Kiều Kiều quả thực giảm đi rất nhiều.

Dù sao mục đích chính của anh vẫn là tuyên bố chủ quyền với Lục Cẩn.

" Trì thiếu, sao lại qua đây?" Chung Duẩn là người đầu tiên nhìn thấy Trì Tiện, vội vàng đứng dậy chào đón.

"Trì thiếu yên tâm, bên này mọi người ăn uống rất vui vẻ lắm, rượu cũng uống rất thoải mái."

Trì Tiện gật đầu: "Cảm ơn Chung tổng đã giúp đỡ."

Anh bước đến bàn, rót đầy một ly rượu, nâng lên nói với mọi người: "Cảm ơn các vị tối nay đến tham dự bữa tiệc tiếp đãi Kiều Kiều, là do tôi không sắp xếp tốt, khiến các vị phải chịu chút thiệt thòi, tôi tự phạt ba ly, xin lỗi mọi người."

Trì Tiện uống hết một ly, tiếp tục rót đầy ly thứ hai: "Bên kia có vài tên ngốc đùa giỡn, ép Kiều Kiều uống mấy ly, Kiều Kiều hơi say rồi, không tiện qua đây, tôi thay Kiều Kiều xin lỗi các vị, hy vọng mọi người không trách Kiều Kiều không biết lễ nghĩa."

Không ai trách họ hết, kể cả Hoắc Kiêu .

Sau khi uống hết ba ly, Trì Tiện ngồi xuống trò chuyện cùng họ, chuyển chủ đề sang Lục Cẩn và Úc Noãn Noãn, những người không có mặt.

"Lục tổng và cô Úc đâu rồi? Sao không thấy đâu?"

Anh vẫn không cam lòng khi không thể tuyên bố chủ quyền với Lục Cẩn.

Mọi người nhìn nhau, rồi đáp lại anh.

"Chắc là đi vệ sinh rồi."

"Chắc là đi hút thuốc."

"Có thể là thấy chán, ra ngoài hít thở không khí."

...

Không ai biết họ đi đâu, nhưng vì hai người ra ngoài cách nhau một vài bước, Trì Tiện cũng không để tâm.

Trong mắt anh, có lẽ Lục Cẩn đã dẫn theo cô tình nhân bé nhỏ đó đi đâu đó vui vẻ rồi chăng.

Nghĩ như vậy, nhưng trong lòng anh đột nhiên dâng lên một cảm giác bất an mãnh liệt.

Cảm giác ấy mạnh mẽ đến mức khiến anh không thể giữ được nụ cười trên môi.

Anh muốn gặp Kiều Kiều, ngay bây giờ, lập tức muốn gặp.

Anh thậm chí không khách sáo chào tạm biệt Chung Duẩn, Hoắc Kiêu và những người khác, đặt ly rượu xuống rồi lao vội ra ngoài.

"Chuyện gì vậy? Sao lại vội thế?" Chung Duẩn đã uống khá nhiều rượu, hơi say, chỉ thấy một bóng dáng mờ mờ lướt qua, vị trí bên cạnh anh bỗng chốc trống không, lúc này mới nhận ra là Trì Tiện đã đi ra ngoài.

Nhưng không ai trả lời câu hỏi của anh ta, không ai biết Trì Tiện vì sao lại vội vã như vậy.

Trì Tiện đẩy cửa phòng đối diện, quan sát một vòng, không thấy bóng dáng Vân Mộ Kiều, lập tức chạy về phía nhà vệ sinh.

Trong phòng bao, Chu Dực Phong nâng ly hỏi anh đi đâu, câu trả lời chỉ là cánh cửa tự động đóng lại.

Trì Tiện vừa chạy vừa gọi điện cho Vân Mộ Kiều , khi điện thoại được kết nối, anh không kìm được mà hỏi ngay: "Kiều Kiều, em đâu rồi?"

Người bắt máy không phải là Kiều Kiều, mà là Trì Ninh: "Trì Tiện, điện thoại của Kiều Kiều bị bỏ lại trong phòng bao rồi, sao em vội tìm cô ấy vậy? Có chuyện gì quan trọng không?"

Trì Tiện không thể giải thích lý do vì sao anh lại vội vàng như vậy, chỉ đành vội vã trả lời qua loa vài câu rồi cúp máy.

Cảm giác bất an vẫn quanh quẩn trong lòng Trì Tiện, ép chặt trái tim anh, khiến anh cảm thấy hốt hoảng khó thở.

Đi không xa, Trì Tiện bỗng nhiên đụng phải Úc Noãn Noãn .

"Cô Úc, cô vừa mới ra khỏi nhà vệ sinh à? Có thấy Kiều Kiều không?"

Úc Noãn Noãn mắt đỏ hoe, không dám nhìn thẳng vào Trì Tiện, chỉ lắc đầu, nhỏ giọng trả lời: "Tôi không thấy Vân tổng."

Không tìm được tin tức của Vân Mộ Kiều, Trì Tiện cũng không muốn tiếp tục dây dưa với cô ta, định tiếp tục đi về phía nhà vệ sinh, xem tình hình.

Đột nhiên, anh nghe thấy tiếng kêu cứu của Vân Mộ Kiều ở đâu đó gần đây.

"Trì Tiện, cứu tôi!"

Chỉ một câu ngắn ngủi, nhưng Trì Tiện chắc chắn đó là tiếng của Vân Mộ Kiều .

--- Kiều Kiều gặp nguy hiểm rồi!

Trì Tiện lập tức lao về phía phát ra âm thanh, nhưng Úc Noãn Noãn giống như phát điên, đột ngột ôm chặt eo anh, không cho anh đi.

"Cô làm gì vậy? Buông ra!"

Trì Tiện hung dữ trừng mắt nhìn Úc Noãn Noãn , như một con sói dữ đang muốn ăn thịt người.

Úc Noãn Noãn lại cố chấp không chịu buông tay, chỉ ôm chặt Trì Tiện, vừa khóc vừa nói xin lỗi.

Trì Tiện bị vẻ mặt si tình của cô ta làm tức giận đến mức bật cười.

Anh sao không đoán ra lý do cô ta làm vậy chứ.

Cô ta yêu Lục Cẩn, mà Lục Cẩn yêu Vân Mộ Kiều, cô ta vì muốn làm Lục Cẩn vui vẻ, sẵn sàng trở thành đồng phạm để Lục Cẩn làm hại Vân Mộ Kiều .

Trì Tiện không thèm lý luận với loại người bị cuốn vào tình yêu mù quáng như thế, anh dùng cùi chỏ đánh vào vai Úc Noãn Noãn , túm lấy tóc cô ta ấn mạnh vào tường.

Tư thế bị bóp nghẹt và đau đớn khiến Úc Noãn Noãn phải buông lỏng.

Trì Tiện dùng tay kia vặn ngón cái của cô ta, mở được sự kiềm chế của cô ta.

"Ngu ngốc."

Ném lại hai chữ đó, Trì Tiện không dừng lại nữa, lập tức chạy về hướng có Vân Mộ Kiều .

Vừa chạy, anh vừa gọi điện cho Trì Ninh: "Chị, Kiều Kiều gặp chuyện rồi, Lục Cẩn có thể sẽ làm hại Kiều Kiều!"

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com