Bạch Nguyệt Quang

Chương 27: Mất tích



Trì Ninh nhận được cuộc gọi, suýt nữa thì nhảy vọt khỏi ghế.

"Em nói gì? Kiều Kiều gặp chuyện rồi?!"

Trong phòng bao, mười mấy hai mươi đôi mắt lập tức đồng loạt nhìn về phía Trì Ninh .

Trì Tiện đơn giản kể lại những gì mình đoán, Trì Ninh nghe xong cau mày, trả lời: "Được, chị biết rồi."

"Chị Ninh, Vân Mộ Kiều gặp chuyện gì vậy?"

Trì Ninh không chỉ là chị hai của Trì Tiện , mà còn là chị hai của tất cả nhóm người này.

"Trì Tiện nghe thấy Vân Mộ Kiều kêu cứu trong nhà vệ sinh, có thể đã gặp chuyện rồi, Trì Tiện đã đi qua xem xét tình hình, chị và Trì Dị giờ sẽ qua đó, mọi ở đây đợi tin tức."

Trì Ninh không nói chuyện này có thể liên quan đến Lục Cẩn.

Dù sao Lục Cẩn hiện tại là người có quyền ở Lục gia, nếu xảy ra xung đột, sẽ không tốt cho tất cả mọi người.

"Chị Ninh, em phải đi cùng, Vân Mộ Kiều là bạn chí cốt của em, em không thể đứng nhìn cô ấy gặp chuyện mà không làm gì!"

Chu Dực Phong là người đầu tiên đứng lên, yêu cầu đi cùng.

"Chị Ninh, em cũng đi."

"Em cũng đi!"

"Em cũng đi."

...

Cùng với đó, Cố Mẫn Mẫn và những người khác cũng lần lượt đứng lên, yêu cầu đi cùng.

Trì Ninh nhìn những cậu thiếu niên thiếu nữ còn chưa qua giai đoạn tuổi dậy thì, đau đầu, chỉ định Chu Dực Phong và Cố Mẫn Mẫn đi: "Hai người này làm đại diện, còn lại ngồi đây đợi tin tức."

Những người khác không phục, nhưng bị ánh mắt của Trì Ninh trừng lại.

"Chuyện còn chưa chắc chắn, mà các em cứ kéo theo đông thế này, không thấy kỳ cục sao? Hơn nữa bên cạnh còn có khách, các em muốn chuyện này lan ra ngoài tất cả mọi người sao?"

Nghe xong, tất cả mọi người đều im lặng.

Trì Ninh và Trì Dị dẫn theo Chu Dực Phong, Cố Mẫn Mẫn ra khỏi phòng bao, vừa mở cửa đã gặp phải Hoắc Kiêu đeo khẩu trang và mũ, cả hai đối diện nhau.

Bốn người Trì Ninh không định để ý đến anh ta, nhưng Hoắc Kiêu lại không có ý định dễ dàng bỏ qua.

"Mọi người định đi đâu vậy? Vừa nãy tôi thấy Trì thiếu vội vàng chạy ra ngoài, có chuyện gì vậy?"

"Chuyện riêng thôi, không cần anh Hoắc phải bận tâm." Trì Ninh lịch sự từ chối.

Cô và Trì Dị dẫn theo Chu Dực Phong, Cố Mẫn Mẫn đi về hướng nhà vệ sinh, trên đường dặn dò hai người Chu, Cố, dù có nhìn thấy gì hay nghe thấy gì, cũng phải giữ vững bình tĩnh, miệng phải kín kẽ.

Chu Dực Phong và Cố Mẫn Mẫn đều lớn lên trong giới hào môn, nghe Trì Ninh nói vậy, họ biết chuyện này chắc chắn không đơn giản, liền gật đầu, cam đoan không nói lung tung.

Hoắc Kiêu vẫn không bỏ cuộc, đi theo sau nói: "Nghe Trì tổng nói vậy, có vẻ không phải chuyện nhỏ. Trì tổng là bạn của Vân tổng, cũng là bạn của tôi, nếu có gì tôi có thể giúp được, cứ việc nói."

"… Còn có chuyện gì mà Trì gia chúng tôi giải quyết không được, mà Hoắc Kiêu anh lại có thể giải quyết sao?" Trì Ninh có chút khó chịu, giọng điệu cũng không còn nhẹ nhàng như trước.

Hoắc Kiêu lại không nổi giận, im lặng đi theo, không nói gì mà cũng không rời đi.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Nhưng nhìn thấy thế khiến Trì Ninh có chút bực bội, cô dừng bước, nhìn Hoắc Kiêu nói: "Anh Hoắc, làm phiền anh đừng đi theo chúng tôi nữa có được không?"

Hoắc Kiêu dưới lớp khẩu trang cười khổ: "Trì tổng , tôi phải đi nhà vệ sinh, đây là lối đi bắt buộc. Dù Trì gia có giàu có quyền lực đến đâu, cũng không thể ngăn tôi đi vệ sinh chứ?"

Trì Ninh : "….."

"Chị Ninh, đừng cãi nhau nữa, chị xem phía trước có phải có người ngồi đó không?"

Cố Mẫn Mẫn kéo tay áo Trì Ninh , chỉ về phía bóng tối phía trước và nhắc nhở.

Úc Noãn Noãn đã theo bên Lục Cẩn nhiều năm, Chu Dực Phong cũng đã gặp qua một vài lần, khi đến gần nhìn kỹ mới nhận ra là Úc Noãn Noãn .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

"Ê, cô ấy không phải là người Lục Cẩn bao nuôi sao?" Chu Dực Phong ngạc nhiên nói.

Cố Mẫn Mẫn liếc nhìn sắc mặt của Trì Ninh, khẽ đẩy Chu Dực Phong.

Chu Dực Phong vội vàng che miệng, cẩn thận nhìn Trì Ninh, sợ cô tức giận rồi đuổi mình về.

Trì Ninh nhìn Úc Noãn Noãn một lúc, như thể không nghe thấy Chu Dực Phong nói gì, cũng không trách móc.

Úc Noãn Noãn ngồi dưới đất, tóc rối bù, thân hình gầy guộc, trông rất tội nghiệp.

Nhưng Trì Ninh hiện tại không có tâm trạng để quan tâm Úc Noãn Noãn, cô đang vội đi tìm Vân Mộ Kiều.

Hoắc Kiêu dù sao cũng là nghệ sĩ dưới trướng của Kiều Mộc, không thể bỏ mặc không quan tâm.

Anh ta khom người xuống, hỏi: "Cô Úc , cô có sao không? Lục tổng đâu? Cô có muốn gọi điện cho Lục tổng để anh ấy đến đón cô về không?"

Hoắc Kiêu cũng nghe qua một chút về những tin đồn giữa Lục Cẩn và Úc Noãn Noãn , vì vậy mới nói như vậy.

Úc Noãn Noãn nghe thấy tên Lục Cẩn, ngẩng đầu nhìn Hoắc Kiêu, rồi lắc đầu, những giọt nước mắt vừa ngừng lại lại rơi xuống.

Trì Ninh thì rất hài lòng với sự quan tâm của Hoắc Kiêu dành cho Úc Noãn Noãn , nên cô nói: "Anh Hoắc, nếu anh quen biết cô gái này, thì làm phiền anh chăm sóc cô ấy, chúng tôi còn có việc phải làm, xin phép đi trước một bước."

Nói xong, cô dẫn theo Trì Dị và những người khác tiếp tục đi về phía trước.

Hoắc Kiêu nhìn bốn người Trì Ninh , lại nhìn Úc Noãn Noãn vẫn đang lặng lẽ rơi nước mắt, thở dài, rồi gọi điện cho Chung Duẩn bảo anh ta đưa người tới đón Úc Noãn Noãn .

Sau khi cúp điện thoại, Hoắc Kiêu dặn dò: "Cô Úc, Chung tổng sẽ dẫn người tới đón cô về, cô cứ ở đây đừng đi lung tung, được không?"

Hoắc Kiêu lo lắng Úc Noãn Noãn dễ bị tổn thương, sợ cô nghĩ anh ta không coi trọng cô nên không muốn ở lại, vì vậy anh ta giải thích thêm: "Gọi người đến đón cô là vì tốt cho cô, tôi trong giới có chút tiếng tăm, nếu bị chụp lại cảnh tôi và cô ngồi đây, không biết lại có tin đồn gì.

"Đối với tôi, một người đàn ông thì không sao, nhưng cô là một cô gái, lại chưa chính thức ra mắt, nếu bị dán mác không hay, sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển sau này của cô."

Nói xong, Hoắc Kiêu lại liếc nhìn tình hình xung quanh.

Nơi này cách phòng bao không xa, lại là nơi công cộng đông đúc, Úc Noãn Noãn cũng không phải là người dễ dàng đi theo ai chỉ vì được cho chút kẹo, nên Hoắc Kiêu cũng yên tâm mà đuổi theo đám Trì Ninh .

Khi Trì Ninh tìm được Trì Tiện, Trì Tiện đang nhìn chằm chằm vào thang máy đang đi xuống, ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ.

"Trì Tiện, Kiều Kiều đâu?"

"Em đã kiểm tra nhà vệ sinh rồi, Kiều Kiều không ở trong đó, Lục Cẩn cũng không có ở đó.

"Từ khi nghe thấy Kiều Kiều kêu cứu đến lúc em chạy qua không quá một phút, Kiều Kiều chắc chắn không thể đi xa.

"Khách sạn Lộc Minh có tổng cộng bốn cửa ra vào, em đã cho người giám sát ngay từ đầu, không ai nhìn thấy Kiều Kiều và Lục Cẩn rời đi. Xe của Lục Cẩn vẫn còn ở bãi đậu xe.

"Lục Cẩn dẫn theo Kiều Kiều, có thể đi thang bộ hoặc thang máy.

"Hành lang này chỉ có một cửa ra, chính là cửa mà mọi người đi qua, em đã kiểm tra cửa thoát hiểm, không thấy ai. Vậy chỉ còn lại thang máy.

"Lộc Minh có tổng cộng sáu thang máy, ở đây có ba thang máy, trong đó có một thang máy hàng hóa.

"Từ nãy tới giờ em đã chú ý, hai thang máy khác đều đi lên, một thang dừng ở tầng mười lăm, một thang dừng ở tầng ba mươi, và cả hai đều không hoạt động nữa.

"Theo em biết, Lục Cẩn có một phòng riêng lâu dài tại khách sạn này, ở tầng ba mươi.

"Chị hai, chị và anh trai lo giúp em tầng mười lăm, em đi tầng ba mươi."

"Đinh——"

Ngay khi Trì Tiện nói xong, thang máy đúng lúc dừng lại ở tầng ba.

Cửa thang máy mở ra, ánh sáng bên trong chiếu ra.

Trì Ninh nắm lấy cánh tay Trì Tiện : "Trì Tiện, em bình tĩnh lại!"

Trì Tiện nhìn vào mắt Trì Ninh : "Chị hai, Kiều Kiều không thấy đâu rồi…"

Vẻ lạnh lùng khi phân tích tình hình và sắp xếp hành động vừa rồi như một giấc mơ biến mất không dấu vết, thay vào đó là ánh mắt đầy hoang mang và lo lắng.

Trì Ninh nhắm mắt lại, rồi khi mở ra, ánh mắt đầy kiên định: "Không đi tầng mười lăm, chúng ta sẽ cùng em đến tầng ba mươi tìm Kiều Kiều."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com