Bạch Nguyệt Quang

Chương 29: Có tôi ở đây, em đừng sợ



Cảm nhận được sự thả lỏng của Vân Mộ Kiều, Lục Cẩn nghĩ rằng cô đã đầu hàng, vì vậy anh ta vội vã hôn cô một lần nữa.

Vân Mộ Kiều lại đột nhiên cười khẽ, trông rất vui vẻ.

Lục Cẩn do dự dừng lại hành động: “Kiều Kiều vui lắm à?”

“Ồ, không phải đâu.” Vân Mộ Kiều khó khăn dừng lại nụ cười, tốt bụng giải thích cho Lục Cẩn đang còn nghi ngờ:

“Tôi chỉ bị sự đáng yêu ngây thơ của Lục tổng làm cho buồn cười thôi. Lục tổng dùng Xuân Phong để đe dọa tôi, chắc hẳn nghĩ tôi không thể chống lại sự tấn công từ Úy Lam, đúng không?"

"Lục tổng không phải nghĩ rằng mọi phụ nữ trên đời này đều giống như Úc Noãn Noãn, đều là những cây tầm gửi phụ thuộc vào người khác chứ?”

Lục Cẩn nhíu mày.

Rõ ràng, anh ta thật sự nghĩ rằng Vân Mộ Kiều như vậy.

Trong mắt anh ta, Vân Mộ Kiều là một bông hoa yếu ớt cần được chăm sóc cẩn thận.

Vân Mộ Kiều tiếp tục nói: “Nếu tôi về nước vì Xuân Phong, Lục tổng không phải nghĩ rằng tôi sẽ không chuẩn bị gì mà về chứ?”

Cô học theo Lục Cẩn, ghé sát tai anh ta, thì thầm bốn chữ: “Ví dụ… Thâm Hải.”

Lục Cẩn lập tức nắm chặt cằm của Vân Mộ Kiều , ánh mắt anh ta sắc như chim ưng, chăm chú nhìn vào mắt cô, như thể đang nhìn con mồi của mình.

“Em làm sao biết được?”

Vân Mộ Kiều bật cười, lần này là nụ cười thật sự.

Cô nhìn thẳng vào mắt Lục Cẩn, không hề lùi bước, cô nói: “Tôi còn biết nhiều lắm, Lục tổng muốn tôi nói hết ra không?”

Cô thực ra không biết gì về Thâm Hải, chỉ là trong giấc mơ kỳ lạ đó, cô thoáng thấy.

Cô nhìn thấy Lục Cẩn và Úc Noãn Noãn quấn quýt trong văn phòng dưới Thâm Hải.

Cô đang đánh cược, cược rằng Thâm Hải là quân bài bí mật của Lục Cẩn, anh ta đã âm thầm sáng lập ra nó, dùng để làm trống không công ty Úy Lam, dùng để đối phó với s.ú.n.g đạn của Lục gia.

Cô đã đoán đúng.

Phản ứng của Lục Cẩn đủ để chứng minh rằng mục đích của Thâm Hải chính là như vậy.

Với bằng chứng trong tay, Vân Mộ Kiều cảm thấy bây giờ Lục Cẩn chắc chắn sẽ nói chuyện với cô một cách nghiêm túc.

Nhưng cô đã đánh giá thấp sự điên cuồng của Lục Cẩn.

Lục Cẩn không còn vẻ cảnh giác và e ngại nữa, mà thay vào đó là sự cởi mở: “Kiều Kiều, em biết Thâm Hải cũng không sao, em muốn biết gì thì tôi cũng đều sẽ nói cho em biết.”

Điều này có nghĩa là anh không định để cô rời đi.

Đúng rồi, nếu cô không nói về Thâm Hải, cô có thể còn có cơ hội rút lui.

Nhưng giờ Lục Cẩn đã biết cô phát hiện ra Thâm Hải, anh ta càng không cho phép cô có cơ hội rời đi, chỉ có cách giữ cô lại bên mình, để bảo đảm thông tin này không bị lộ ra ngoài.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Vân Mộ Kiều có chút hối hận vì sự bốc đồng của mình, đã tự cắt đứt con đường lui duy nhất.

Cô cắn môi, cố gắng suy nghĩ xem còn ai có thể giúp mình.

Đột nhiên, cô chợt nhớ ra một người…

—— Chu Dực Bá.

“Lục Cẩn, vụ trộm trang sức của gia đình tôi vẫn đang ở tay Chu Dực Bá! Người khác có thể sợ anh, nhưng anh ta thì không sợ đâu.”

Nụ hôn của Lục Cẩn đã rơi xuống xương quai xanh của Vân Mộ Kiều, rất mạnh, không nghi ngờ gì nữa, chỗ đó chắc chắn sẽ có một vết hôn.

Khi nghe Vân Mộ Kiều đe dọa mà không có sức thuyết phục, Lục Cẩn chỉ mơ hồ trả lời cô: “Không sao, việc sau này giao cho luật sư là được, em không cần phải có mặt nữa.”

Nụ hôn tiếp tục lướt xuống phía dưới, cổ áo bị kéo mở, bàn tay ấm áp của Lục Cẩn từ dưới áo luồn vào, chạm vào làn da nhạy cảm ở eo cô.

Cả người Vân Mộ Kiều run rẩy không ngừng, như con rắn nước vặn vẹo vùng vẫy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Lục Cẩn, anh là tên đàn ông hèn hạ, rác rưởi, đồ khốn, tôi nguyền rủa anh, mau thả tôi ra!”

“Trì Tiện! Cứu tôi với, Trì Tiện!!”

Vân Mộ Kiều nhìn thấy trận tuyến trước n.g.ự.c mình sắp bị phá vỡ, lo lắng đến mức gần như sắp khóc, cô vừa cầu nguyện Trì Tiện sẽ nhanh chóng đến cứu cô, lại vừa nghĩ hôm nay có thể cô thật sự sẽ gặp họa.

Đến khi cửa phòng bị phá vỡ, Trì Tiện và Trì Ninh xông vào, Vân Mộ Kiều còn tưởng mình đang bị ảo giác.

Lục Cẩn hiển nhiên không ngờ Trì Tiện lại tới nhanh như vậy, anh ta chống người dậy, nhìn đám người đi tới, trong mắt có chút kinh ngạc.

Trì Dị túm lấy cổ áo Lục Cẩn và đ.ấ.m vào mặt anh ta không thương tiếc.

Lục Cẩn tức giận vì kế hoạch của mình bị phá hỏng nên bắt đầu đánh nhau với Trì Dị.

Trận chiến giữa hai người này khác hẳn với trận chiến giữa Lục Cẩn và Hoắc Kiêu vào buổi chiều, mỗi một cú đ.ấ.m đều trúng vào da thịt, chỉ trong vòng một phút, cả hai đều đầy vết thương.

Trì Tiện không để ý tới Lục Cẩn, chạy thẳng đến giường, cởi áo khoác che đi thân thể hở hang của Vân Mộ Kiều.

Anh cẩn thận giúp Vân Mộ Kiều cởi dây buộc trên tay, sợ sẽ làm cô bị thương.

Vừa được cởi bỏ sợi dây ở tay, Vân Mộ Kiều đã nhào vào lòng Trì Tiện, đ.ấ.m vào n.g.ự.c anh khóc: "Sao giờ anh mới tới? Anh làm tôi sợ muốn chết!"

Trì Tiện ôm chặt cô gái vào lòng, hai tay đặt trên eo và cổ Vân Mộ Kiều không ngừng run rẩy.

Anh muốn ôm chặt người con gái mình yêu và rời khỏi nơi bẩn thỉu này, nhưng đôi chân anh mềm nhũn như sợi mì, không còn chút sức lực nào.

Anh chỉ có thể ngồi trên giường ôm Kiều Kiều.

Cái miệng vụng về kia không ngừng an ủi: "Đừng sợ, đừng sợ, có tôi ở đây, không sao đâu, Kiều Kiều, đừng sợ."

Trì Tiện không thể tưởng tượng được chuyện kinh khủng gì sẽ xảy ra với Kiều Kiều nếu ban đầu anh không lập tức ra ngoài tìm cô.

Trì Dị và Lục Cẩn đánh nhau dữ dội đến nỗi khó có thể biết được ai là người chiến thắng.

Trì Ninh cũng không nhàn rỗi, cô dẫn Chu Dực Phong, Cố Mẫn Mẫn và Hoắc Kiêu ra ngoài.

"Dực Phong, quay lại phòng ăn sắp xếp người trong phòng riêng về trước đi. Nếu bọn họ hỏi thì cứ nói là Kiều Kiều gặp phải một tên say rượu ở ngoài phòng vệ sinh, bị hắn quấy rối, nói vài câu với hắn, Trì Tiện đánh hắn một trận. Chuyện này do chúng ta xử lý, bọn họ không cần lo lắng.”

"Mẫn Mẫn, ra canh cửa, đừng để ai vào."

Sau khi hai người đi rồi, Trì Ninh quay lại nhìn Hoắc Kiêu.

"Còn anh thì..."

Hoắc Kiêu khéo léo đáp: "Tôi hiểu rồi. Cứ coi như hôm nay tôi chưa từng đến đây. Tôi không nhìn thấy hay nghe thấy gì cả. Tôi sẽ không bao giờ nói với bất kỳ ai một lời nào."

"Tôi mừng là anh hiểu." Trì Ninh gật đầu, nhưng ánh mắt lại không tin anh ta.

"Nếu người khác nghe được chuyện hôm nay, tôi sẽ tìm anh. Cho dù anh có là người chiến thắng ba giải thưởng, Trì gia của tôi cũng sẽ không bỏ qua cho anh."

Hoắc Kiêu cười khổ: "Cô không tin tưởng tôi sao?"

Trì Ninh nhìn anh ta với ánh mắt như muốn nói anh nói đúng rồi đấy.



Vân Mộ Kiều khóc một hồi để trút hết nỗi lòng, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.

Sau đó cô mới biết, cô và Trì Tiện vừa mới ôm nhau rất chặt ở nơi công cộng, cô không hề cảm thấy ngượng ngùng, chỉ cảm thấy ngột ngạt.

Vân Mộ Kiều lắc đầu, muốn thoát khỏi vòng tay Trì Tiện để hít thở chút không khí trong lành, nhưng lại không thể cử động được.

Trì Tiện thoạt nhìn là một mỹ nhân thanh tú, thực lực có thể so sánh với nam chính Lục Cẩn, giống như hai sợi xích sắt đang khóa chặt lấy cô, căn bản không thể giãy dụa.

"Trì Tiện..."

Vân Mộ Kiều muốn Trì Tiện buông tay, nhưng lại phát hiện Trì Tiện toàn thân run rẩy, liên tục bảo cô đừng sợ.

Anh thậm chí còn ôm cô chặt hơn khi cô vùng vẫy.

Vân Mộ Kiều thở dài, vỗ nhẹ lưng Trì Tiện, nhẹ giọng nói: "Trì Tiện, tôi không sao rồi, anh đừng sợ."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com