Khi thấy cửa thang máy đóng lại ngay trước mắt, Vân Mộ Kiều tức giận đến mức trong lòng liên tục mắng chửi mẹ của Lục Cẩn.
Nhân vật chính thật là tuyệt vời, nhân vật chính bắt cóc người, mà thang máy lại có thể dừng đúng tầng ba để đợi anh ta lên sao?!
Cô thật sự tức c.h.ế.t mất!
Sau khi thang máy bắt đầu di chuyển lên, Lục Cẩn thả tay khỏi miệng của Vân Mộ Kiều, lấy điện thoại ra gọi một cuộc, yêu cầu khách sạn xóa video giám sát.
Nghe thấy Lục Cẩn sắp xếp xong, Vân Mộ Kiều chỉ biết im lặng: "…" Quả thật là nhân vật chính, dám thử nghiệm ranh giới của pháp luật.
Vì dù sao cô cũng không thể thoát ra được trong thang máy, cho nên Vân Mộ Kiều quyết định không giãy giụa nữa mà giữ sức.
Biết đâu nếu cô cư xử tốt trong thang máy, khi ra khỏi thang máy, Lục Cẩn có thể sẽ lơ là cảnh giác, để cô tìm được cơ hội thoát thân cũng không chừng.
Cô vẫn cố gắng tiếp tục khuyên nhủ Lục Cẩn làm việc nhân đạo một chút.
“Lục tổng, người có ngoại hình đẹp, dáng chuẩn, giàu có và còn trẻ như anh, thích kiểu phụ nữ nào mà không có được, sao phải mải mê với tôi vậy?”
Càng không có được lại càng muốn có, thế chẳng phải là tự hạ thấp mình sao?
Lục Cẩn dựa vào vai Vân Mộ Kiều, cười khẽ bên tai cô: “Bởi vì tôi chỉ thích Kiều Kiều.”
“Nếu trong mắt Kiều Kiều tôi đã có nhiều ưu điểm như vậy, chứng tỏ Kiều Kiều cũng thích tôi đúng không?”
“Kiều Kiều thích khuôn mặt và thân hình của tôi, vậy sau này tất cả chỉ cho Kiều Kiều xem, tiền của tôi cũng chỉ cho Kiều Kiều xài, tất cả mọi thứ của tôi đều có thể dành cho Kiều Kiều. Chỉ cần Kiều Kiều dành bản thân mình cho tôi là đủ.”
Vân Mộ Kiều: “Không cần thiết đâu.” Và anh đừng lại gần tôi như thế, nói mấy câu điên rồ như vậy.
Vân Mộ Kiều không muốn ở gần Lục Cẩn, nhưng mỗi khi cô nghiêng người về phía trước, Lục Cẩn cũng theo đó mà tiến gần lại.
Và điều này khiến các bộ phận khác của cơ thể càng sát lại gần nhau hơn, dù có cách lớp vải cũng có thể cảm nhận rõ sự thay đổi của cơ thể đối phương.
Vân Mộ Kiều không dám động đậy nữa.
Cô trước đây không nghĩ Lục Cẩn sẽ thật sự làm gì với cô, nhưng giờ cô không thể chắc chắn điều đó.
Mặc dù trong phần lớn các tiểu thuyết thế thân mà cô đã đọc đều theo đuổi sự thuần khiết đôi bên, nhưng không phải không có những nam chính lầy lội, đặc biệt là những người như Lục Cẩn, cao tới 1m88.
Lời từ chối của Vân Mộ Kiều đã chạm vào dây thần kinh nhạy cảm của Lục Cẩn, khiến anh ta càng trở nên điên cuồng hơn.
Anh ta không còn hài lòng chỉ dựa vào vai Vân Mộ Kiều nữa.
Anh ta nhẹ nhàng ngửi mùi hương trên tóc của Vân Mộ Kiều, từng nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống trên vai và cổ cô.
Giống như một tiếng thở dài, lại như một sự say mê.
Vân Mộ Kiều lập tức cảm thấy toàn thân căng cứng, tóc gáy dựng đứng, nắm đ.ấ.m cũng siết chặt lại.
Lục Cẩn không quan tâm, cười càng thêm cuồng loạn.
“Kiều Kiều, cuối cùng em cũng chịu gọi tên anh rồi. Gọi hay thật, gọi thêm vài lần nữa nhé?
“Kiều Kiều, dù em ghét anh cũng không sao, anh không sợ em ghét anh, anh sợ là trong mắt em không nhìn thấy anh.”
“Đing—”
Thang máy dừng lại ở tầng 30.
Ngay khi cửa thang máy mở ra, Vân Mộ Kiều không chút nghĩ ngợi, nhanh chóng đánh một cú khuỷu tay về phía sau.
Đây là cơ hội tốt nhất để trốn thoát, cũng là một cơ hội hiếm có, cô phải thử một lần.
Nhưng cú đánh khuỷu tay không trúng, bị Lục Cẩn ngăn lại.
Lục Cẩn từ đầu đến giờ luôn cảnh giác, luôn phòng bị Vân Mộ Kiều.
“Kiều Kiều, em không ngoan chút nào cả.”
"Ngoan con mẹ anh, anh là cái đồ biến thái, mau thả tôi ra!"
Vân Mộ Kiều cào cấu Lục Cẩn, hận không thể cắn c.h.ế.t Lục Cẩn.
Ánh mắt của Lục Cẩn tối lại. Anh ta cúi xuống, vác cô lên vai và bước về phía phòng tổng thống riêng của mình.
Bị bế dốc đầu xuống đất, bụng ép vào người, Vân Mộ Kiều cảm thấy vô cùng khó chịu. Động lực chửi thề của cô đã giảm đi ba phần. Cô dùng nắm đ.ấ.m siết chặt đập vào lưng Lục Cẩn, gần giống như đang cù anh ta vậy.
Vân Mộ Kiều vẫn luôn tuân thủ nguyên tắc, nếu mình không vui thì người khác cũng sẽ không vui.
Khi Lục Cẩn làm cô tức giận, cô sẽ nguyền rủa anh ta đến chết.
Bà đây nguyền rủa tất cả mọi người, từ ông nội của ông nội của ông nội đến cháu nội của cháu nội, bà đây còn ước gì có thể đào được phần mộ tổ tiên của nhà họ Lục, để tất cả những người họ Lục đã chôn cất nhiều năm ra ngoài chiêm ngưỡng tinh hoa dân tộc cổ điển và tươi đẹp mà bà đây nhắc đến.
Lục Cẩn không để ý tới lời này, trực tiếp bế cô vào phòng, ném cô lên giường rồi đè lên người cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Vân Mộ Kiều không phải là người có thể dễ dàng đầu hàng. Mặc dù chân không thể cử động được, cô vẫn lợi dụng lúc hỗn loạn để tát cho Lục Cẩn một cái.
Khuôn mặt của Lục Cẩn bị đánh nghiêng sang một bên, đôi mắt sâu thẳm của anh ta càng trở nên sâu thẳm hơn.
Anh ta cởi cà vạt, trói tay Vân Mộ Kiều lại rồi ấn lên trên.
Vân Mộ Kiều đã hoàn toàn trở thành một con cừu sắp bị làm thịt.
"Lục Cẩn, cưỡng h.i.ế.p là phạm pháp. Cuối cùng rồi anh cũng sẽ trở thành người đứng đầu nhà họ Lục. Anh muốn vì một phút vui đùa mà vứt bỏ hết công sức sao?"
Vân Mộ Kiều suy nghĩ rất nhanh, hy vọng tìm được lý do khiến Lục Cẩn từ bỏ.
Giờ cô không còn mong chờ gì tới Úc Noãn Noãn nữa. Bây giờ Trong lòng Lục Cẩn, Úc Noãn Noãn vẫn chỉ là một sự tồn tại nhỏ bé.
Giờ chỉ có thể dùng Lục gia làm mối đe dọa.
Lục Cẩn nhẹ nhàng vuốt tóc Vân Mộ Kiều, một tiếng cười khẽ thoát ra từ cổ họng.
"Đừng lo lắng, Kiều Kiều. Sẽ không có ai biết đâu. Tôi đã xóa video giám sát rồi, và tôi cũng sẽ dọn sạch các bằng chứng khác. Sẽ không có ai biết đâu."
Vân Mộ Kiều kinh hãi, cô bỗng có dự cảm không tốt.
Cô cảnh giác nhìn Lục Cẩn: "Không có chứng cứ nào khác, nhưng có tôi, tôi chính là chứng cứ!"
"Lục Cẩn, nếu anh dám động vào tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho anh, cho dù mọi người đều biết, tôi cũng sẽ đưa anh vào tù!"
Bàn tay của Lục Cẩn lướt từ trán Vân Mộ Kiều xuống môi cô, nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi đỏ mọng của cô.
"Kiều Kiều, sao em lại ngây thơ như vậy? Hôm nay tôi đã đưa em đi rồi, sao anh có thể để em quay về được?"
Tim Vân Mộ Kiều bỗng hẫng một nhịp, linh cảm chẳng lành của cô đã trở thành sự thật.
Lục Cẩn muốn giam cầm cô!
Vân Mộ Kiều lại muốn chửi thề, không phải đã mặc định rằng cô là nữ phụ sao? Làm sao nó lại trở thành tiểu thuyết ngược tâm ngược thân thế này?
Không được, vai này cô không nhận!
Vân Mộ Kiều giãy dụa dữ dội: "Lục Cẩn, anh bắt nạt tôi là nghĩ Kiều gia không có người đúng không?! Nhưng anh đừng quên, tôi còn có Trì Tiện. Trì Tiện sẽ đến tìm tôi. Trì Tiện sẽ không từ bỏ, mà cả Trì gia cũng vậy. Anh có Lục gia trong tay, nhưng anh có chắc rằng có thể đánh bại được Trì gia không?
"Còn có Cố gia và Chu gia nữa. Mẫn Mẫn và bọn họ đều là bạn của tôi. Họ sẽ không ngồi đó mà không làm gì đâu!"
Lục Cẩn nghe lời đe dọa của Vân Mộ Kiều liền tặng cô một nụ hôn.
Vân Mộ Kiều nhanh chóng quay đầu lại, nụ hôn rơi xuống má cô.
Lục Cẩn không tức giận, cúi người ghé vào tai cô, nhẹ nhàng thở ra.
“Kiều Kiều, nếu bọn họ liên thủ thì tôi không đối phó được, nhưng bọn họ cũng không phải là đồng minh thân cận.
"Trì Tiện có thể nguyện ý vì Kiều Kiều mà đấu với tôi bằng mọi giá. Nhưng liệu Trì gia, Cố gia, Chu gia có đồng ý không? Khi chim sẻ đánh nhau, ngư dân được lợi. Nếu bốn gia tộc đánh nhau, cả hai bên đều chịu thiệt, chỉ có lợi cho người khác. Họ có muốn thấy kết quả này không?
" Kiều Kiều à, đúng là tôi không đối phó được với Trì gia, nhưng Kiều Mộc và Xuân Phong thì dễ đối phó. Kiều Kiều, có đồng ý không?"
Nghe thấy từ "Xuân Phong", Vân Mộ Kiều sửng sốt một chút, cười khan: "Xuân Phong gì cơ? Tôi không biết anh đang nói cái gì."
"Kiều Kiều là đang giả ngốc à." Lục Cẩn trực tiếp vạch trần bộ dạng ngụy trang của Vân Mộ Kiều.
“Xuân Phong, một thương hiệu mỹ phẩm do ông bà ngoại của Kiều Kiều là Kiều Ngạn Quân và An Thư Đồng hợp sức sáng lập, từng nổi tiếng khắp cả nước.
"Sau này, Kiều Nhược Vũ bị tình yêu làm cho mù quáng, lựa chọn gả cho Vân Cảnh Tiêu, một kẻ thất bại. Ông bà nội của Kiều Kiều lo lắng, không giao Xuân Phong cho bà ấy, cũng không để Vân Cảnh Tiêu dính líu đến Xuân Phong.
"Vân Cảnh Tiêu không đạt được điều mình mong muốn thông qua hôn nhân, sau đó ông gặp lại mối tình đầu của mình là Đỗ Văn Khanh trong thời gian bà Kiều mang thai. Họ bị thu hút bởi nhau và phản bội mẹ em.
"Đáng tiếc, bà Kiều là người si tình, ngay cả khi chứng cứ đã được đưa cho bà ấy, bà ấy cũng không chịu ly hôn với Vân Cảnh Tiêu, hơn nữa vẫn tin tưởng chắc chắn Vân Cảnh Tiêu sẽ thay đổi.
" Kiều Ngạn Quân và An Thư Đồng lo lắng rằng đứa con gái yêu quý của họ sẽ bị Vân Cảnh Tiêu lừa đảo toàn bộ tài sản sau khi họ chết, vì vậy họ đã bí mật thao túng nó và khiến Vân Cảnh Tiêu nghĩ rằng Xuân Phong đã thay đổi chủ sở hữu. Trên thực tế, họ đã giao Xuân Phong cho em mà không nói với bất kỳ ai.”
"Trong những năm qua, mỹ phẩm nước ngoài liên tục tràn vào, Xuân Phong gần như bị đẩy ra khỏi vị trí của mình.
"Kiều Kiều, em nghĩ Úy Lam phải tốn bao nhiêu công sức mới có thể ứng phó Xuân Phong này?"
Không tốn nhiều công sức, việc Úy Lam đè c.h.ế.t Xuân Phong cũng dễ như việc cô đè c.h.ế.t Đỗ Văn Khanh.
Nhưng Xuân Phong là món quà mà ông bà ngoại tặng cho cô, lần này cô trở về nhà cũng vì Xuân Phong. Cô muốn thử cứu Xuân Phong.
Cô không trở về quê hương để trốn chạy như trong tiểu thuyết viết trong giấc mơ. Cô trở về để làm một người lính!
Cô sẽ không cho phép Lục Cẩn làm điều gì xấu với Xuân Phong.
Cô không muốn hỏi Lục Cẩn làm sao biết được Xuân Phong là của cô nữa. Thân là nam chính, Lục Cẩn luôn được ông trời ưu ái, luôn có vô số cách thức giúp anh ta thực hiện ý tưởng của mình.
"Phì!" Vân Mộ Kiều nhổ nước bọt vào mặt Lục Cẩn, "Anh thật là vô liêm sỉ!"
Lục Cẩn vẫn không tức giận, thậm chí còn cười lớn: "Không sao cả, Kiều Kiều có thể đánh tôi, mắng tôi, chỉ cần có thể giữ Kiều Kiều ở bên cạnh, tất cả tôi đều không quan tâm."
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️