Bạch Nguyệt Quang

Chương 6: Báo Cảnh Sát phần 2



Vân Mộ Kiều cười khẽ, nhướng mày nhìn cô ta: "Sao, ba cô không nói với cô sao? Căn biệt thự này là tài sản đứng tên tôi đó?"

Vân Đóa mặt tái mét.

Vân Mộ Kiều tiếp tục: "Có lẽ ba cô cũng không nói với cô, tất cả tài sản của mẹ tôi đều để lại cho tôi rồi nhé.

"Có phải ba cô cũng không nói với cô, mấy năm qua đồ ăn, quần áo, vật dụng của cô và mẹ cô, đều là tiền của tôi và mẹ tôi trả không?

"Cô thật sự nghĩ ba cô là đại gia à? Ông ta chỉ là một kẻ lừa gạt, lừa vợ rồi ngoại tình thôi!"

“Câm miệng!” Vân Cảnh Tiêu mặt mày xanh mét quát lên ngắt lời Vân Mộ Kiều : “Vân Mộ Kiều, sao con lại nói về ba con như vậy, trong mắt con không có ba à?!”

Vân Mộ Kiều bình tĩnh liếc nhìn ông ta: “Không có.”

"Hơn nữa ba cũng đừng chuyển chủ đề một cách gượng gạo như vậy, có một số chuyện con không nói, không có nghĩa là con không biết. Con đã cho ba mặt mũi rồi,  tự ba làm mình mất mặt thôi, sao lại trách con lột mặt nạ của ba được?"

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Vân Cảnh Tiêu tức giận đến mức môi run rẩy.

Đỗ Văn Khanh vội vàng giúp Vân Cảnh Tiêu xoa dịu, rồi quay lại với vẻ mặt chịu đựng, nói với Vân Mộ Kiều : “Mộ Kiều, con không thích ta và Vân Đóa, chúng ta đi là được, nhưng mà con nói ba mình như vậy, thật sự là làm tổn thương lòng người quá.”

“Chẳng lẽ các người không nên đi sao? Sống ở đây mấy năm, thật sự tưởng mình là chủ nhà à?” Vân Mộ Kiều khinh miệt cười nhạo: "Mấy người lớn tuổi mà còn giả vờ thuần khiết, có thấy ghê tởm không”.

Đỗ Văn Khanh bị nghẹn lại, nhưng nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, lau nước mắt nơi khóe mắt, nhỏ giọng xin lỗi Vân Mộ Kiều : “Đúng rồi, là lỗi của ta. Nhưng Mộ Kiều, ta và ba con đã kết hôn rồi, chúng ta là một gia đình. Mọi chuyện trong nhà, chúng ta nên đóng cửa giải quyết, sao phải phiền cảnh sát đến làm gì?”

Vân Mộ Kiều “xẹt” một tiếng rút ra cuốn sổ hộ khẩu mà cô vừa lấy được lúc nãy: “Không sao đâu, ngày mai là thứ Tư, tôi sẽ đến sở cảnh sát chuyển hộ khẩu đi, sẽ không làm chậm trễ gia đình của mấy người nữa.”

Hai cảnh sát đi cùng Chu Dực Bá đứng nhìn mà ngẩn người.

Ban đầu họ tưởng chỉ là vụ trộm đơn giản, không ngờ lại phải đối mặt với một câu chuyện đầy rắc rối của gia đình hào môn.

Chuyến đi này rất đáng!

Vân Mộ Kiều quay đầu nhìn Chu Dực Bá , nói: “Cảnh sát Chu, căn nhà này là của tôi, Đỗ Văn Khanh và Vân Đóa đã vào ở mà không có sự đồng ý của tôi, tôi có quyền yêu cầu họ ra khỏi nhà tôi không?”

Chu Dực Bá gật đầu: “Đương nhiên, nếu như cô Vân là chủ sở hữu căn nhà này.”

Vân Cảnh Tiêu thì không đồng ý: “Mộ Kiều này, Văn Khanh và Vân Đóa vào ở mà không có sự đồng ý của con, nhưng có sự đồng ý của ta, là ba của con, chẳng lẽ ta không thể quyết định chuyện này sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Vân Mộ Kiều đáp lại: “Ba à, chính ba cũng chỉ có thể ở đây khi có sự đồng ý của con, nếu ba không muốn ở, con không ngại mời ba ra ngoài đâu.”

Vân Cảnh Tiêu tức giận đến mức mặt đỏ bừng, nhưng lại không thể nói ra lời nào để phủ nhận, khí tức nghẹn lại trong cổ họng khiến ông ta mặt mày tím tái.

Căn biệt thự này nằm ở Núi Ỷ, vị trí có chút xa, nhưng trong bốn gia đình giàu có hàng đầu ở Tân Hải, có hai gia đình sống ở đây, có thể nói là một nơi không thể sánh bằng.

Vân Cảnh Tiêu không nói gì, Vân Mộ Kiều cũng không để ý đến ông ta, tiếp tục nói với Chu Dực Bá : “Vậy phiền Cảnh sát Chu giúp tôi, đuổi họ ra khỏi nhà tôi. Còn bộ trang sức ‘Hoa Hồng Mộng Mơ’, cũng phiền các anh giúp tôi tìm lại càng sớm càng tốt.”

Chu Dực Bá cũng không vội vàng đồng ý ngay lập tức, anh ta hỏi kỹ về tình huống, rất chuyên nghiệp và chi tiết, hoàn toàn khác với người mà Vân Mộ Kiều đã thấy trong giấc mơ – một người sẽ làm trái pháp luật vì cảm tính.

Hỏi xong, Chu Dực Bá đã nắm được phần nào tình hình, anh ta nói với Vân Mộ Kiều : “Về việc mất trang sức, chứng cứ không đủ, cần phải điều tra thêm, sau đó mới có thể trả lời cô.”

Mặc dù anh ta đã hiểu rõ, bộ trang sức “Hoa Hồng Mộng Mơ” có thể là bị Đỗ Văn Khanh và Vân Đóa lén lấy đi và đem đi cầm cố, nhưng là một cảnh sát, trước khi có chứng cứ rõ ràng, anh ta không thể bắt người vô tội.

Hơn nữa, bộ trang sức này hiện đang nằm trong tay anh ta, chắc chắn sẽ có thể tìm ra manh mối.

Vân Mộ Kiều cũng không nghĩ rằng hôm nay cảnh sát sẽ đưa Đỗ Văn Khanh và Vân Đóa vào đồn, vì vậy cô cũng không cảm thấy thất vọng.

“Tôi hiểu điều này, hiện giờ tôi chỉ hy vọng đuổi được những kẻ vô liêm sỉ ra khỏi nhà tôi mà thôi. Cảnh sát Chu, chắc anh có thể giúp tôi chuyện này chứ?”

Chu Dực Bá gật đầu, đứng dậy và nói với Đỗ Văn Khanh và Vân Đóa: “Bà Đỗ, cô Vân, căn nhà này là tài sản riêng của cô Vân Mộ Kiều , hai người đã vào ở mà không có sự đồng ý của cô ấy, đã vi phạm pháp luật, xin hai người lập tức dọn đi.”

“Cái gì?!” Vân Đóa không cam tâm, nhưng Đỗ Văn Khanh rất biết điều, bà ta kéo Vân Đóa lại, không cho cô ta tiếp tục phản kháng.

Hiện tại họ không có lý lẽ, Vân Cảnh Tiêu cũng không giúp được gì, ngay cả cảnh sát cũng đứng về phía Vân Mộ Kiều , nếu tiếp tục đối đầu, chắc chắn họ sẽ thất bại thảm hại. Chi bằng lùi một bước, tính toán lâu dài.

Dù sao thì họ cũng đã chịu đựng hơn hai mươi năm, còn thiếu gì chút thời gian này nữa đâu?

“Mộ Kiều, đều do ta sai, ta tưởng rằng kết hôn với ba con, chúng ta sẽ trở thành một gia đình. Con là con gái của Cảnh Tiêu , khi ta kết hôn với ông ấy, lẽ ra ta phải hỏi ý kiến con, nếu không, cũng sẽ không xảy ra chuyện này.” Đỗ Văn Khanh giả bộ rơi nước mắt, làm ra vẻ như Vân Mộ Kiều mới là người độc ác, đang cố gắng làm khó bà ta.

Vân Mộ Kiều trừng mắt: “Đúng rồi, ba tôi và bà kết hôn được bốn, năm năm rồi, mà tôi chẳng biết gì cả, rõ ràng là đang coi tôi như người đã c.h.ế.t rồi, chuẩn bị để lại tài sản cho bà đây mà!”

Đỗ Văn Khanh cứng người, không thể tiếp tục diễn nữa, bà ta khó xử nhìn về phía Chu Dực Bá và hai cảnh sát đứng sau anh ta, kéo khóe miệng cười gượng: “Chúng tôi sẽ đi ngay, nhưng có một vài món đồ cá nhân chúng tôi cần thu dọn.”

Vân Mộ Kiều không thèm liếc nhìn bà ta lấy một cái: “Thu dọn đi, tôi cũng chẳng thèm để mắt đến những thứ đồ vớ vẩn của các người đâu. À, nếu ông Vân Cảnh Tiêu cũng coi là chồng riêng của bà, thì bà cũng có thể mang ông ta đi luôn.”

Vân Cảnh Tiêu tức giận đến mức ôm n.g.ự.c mà hoảng hốt, suýt nữa thì ngất đi.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com