Bạch Nguyệt Quang

Chương 7: Dọn Dẹp



Lợi dụng lúc Vân Cảnh Tiêu đưa Đỗ Văn Khanh và Vân Đóa lên lầu dọn đồ, Vân Mộ Kiều ra lệnh cho quản gia gọi tất cả người giúp việc trong nhà xuống phòng khách.

Khi mọi người đã có mặt đầy đủ, Vân Mộ Kiều liếc mắt qua một vòng, ôi chao, quản gia, tài xế, đầu bếp... đủ các loại, lên tới hai mươi mấy người.

Một ngôi nhà có hai khu vườn, ba người sống mà lại tìm tới hai mươi mấy người giúp việc chăm sóc, họ tưởng mình là hoàng đế à?!

Nhớ lại năm năm qua, số tiền lương bị trừ khỏi tài khoản của mình, Vân Mộ Kiều không khỏi cảm thấy hơi đau lòng.

“Cô Vân, cô tìm chúng tôi có việc gì không?” Quản gia hỏi với vẻ mặt có chút nịnh bợ.

Ông ta vừa đứng bên cạnh xem cả quá trình, rất rõ ai là người quyết định trong căn nhà này.

“Chắc chắn là có việc.” Vân Mộ Kiều mỉm cười, vẻ mặt trông rất vui vẻ.

Thấy Vân Mộ Kiều có vẻ vui vẻ như vậy, mọi người lập tức yên tâm, cơ thể căng thẳng cũng thoải mái hơn.

“Cô Vân, có việc gì thì cứ nói, trong phạm vi công việc, chúng tôi nhất định sẽ làm tốt.” Quản gia cười lấy lòng.

Vân Mộ Kiều đáp lại một nụ cười với quản gia: “Vậy tôi sẽ nói thẳng, mọi người tối nay dọn dẹp đồ đạc, ngày mai không cần đến làm nữa.”

Mọi người đều thay đổi sắc mặt, nhìn nhau không hiểu lời của Vân Mộ Kiều .

“Cô Vân, cô... ý cô là gì?” Quản gia không còn cười nổi nữa.

Vân Mộ Kiều : “Ý tôi là, mọi người đều bị sa thải rồi.”

Lần này họ đã hiểu, bắt đầu xôn xao bàn tán và hỏi lý do vì sao.

Vân Mộ Kiều cười lạnh: “Bởi vì mọi người ngay cả công việc của mình cũng làm không tốt.”

Họ không phục: “Chúng tôi làm việc cẩn thận, chưa bao giờ lười biếng, cô nói vậy là sao?”

Vân Mộ Kiều : “Chưa lười biếng à? Hôm nay tôi về nhà, có ai mở cửa cho tôi không? Có ai xách hành lý cho tôi không? Tôi ngồi với Cảnh sát Chu, Cảnh sát Trương, Cảnh sát Trần lâu như vậy, có ai mang trà nước đến cho chúng tôi không?”

Một vài người cúi đầu, nhưng vẫn có người không phục: “Tôi phụ trách chăm sóc cây cảnh trong vườn, không phải việc pha trà rót nước, sao tôi phải bị sa thải? Đại Thanh đã sụp đổ hơn một trăm năm rồi, cô còn làm kiểu liên lụy tập thể à?!”

Vân Mộ Kiều nắm lấy một bông hồng trắng trong bình trên bàn trà, bóp nát trong tay rồi vứt những cánh hoa vụn xuống chân người đó.

“Cô có biết, hồng trắng là loài hoa mà mẹ tôi và tôi ghét nhất không? Cô không hiểu sở thích của chủ nhân, không sa thải cô thì sa thải ai?”

“Nhưng, nhưng trước kia cô không sống ở đây, tôi đương nhiên...” Người kia còn muốn biện hộ vài câu, Vân Mộ Kiều lập tức ngắt lời: “Tôi không sống ở đây, thì cô đi lấy lòng Đỗ Văn Khanh à, cô rõ chưa, là tôi trả lương cho cô, chứ không phải bà ta! Nếu cô thích lấy lòng bà ta, khi bà ta rời đi, cô có thể hỏi bà ta xem có muốn thuê cô làm chuyên gia hoa của bà ta không, ở đây giải thích với tôi làm gì?”

Người kia cúi đầu, rõ ràng đã hiểu Vân Mộ Kiều sẽ không nhân nhượng nữa.

“Còn ai không phục nữa không, cứ nói ra đi, để đỡ phải sau này càng nghĩ càng khó chịu.” Vân Mộ Kiều nhắc nhở.

Sau một hai phút, một người đàn ông trung niên giơ tay lên hỏi: “Tôi là tài xế, tôi chưa bao giờ nhận được thông báo đón cô, chắc cũng không phải lỗi của tôi, đúng không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Vân Mộ Kiều hỏi ông ta: “Ông biết vì sao tôi không liên lạc với ông để đón tôi không?”

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Người tài xế trung niên lắc đầu.

Vân Mộ Kiều : “Bởi vì tôi không thể liên lạc được với ông, ông là tài xế của tôi mà lại không bao giờ lái xe cho tôi, mấy người là nhân viên của tôi mà lại không bao giờ làm việc cho tôi, đó chính là lý do tôi sa thải mấy người.

“Trong mắt mấy người, chủ của mấy người là Vân Cảnh Tiêu , là Đỗ Văn Khanh, là Vân Đóa, chứ không phải tôi.

“Nhưng sự thật là, người ký hợp đồng lao động với mấy người là tôi, người trả lương cho mấy người cũng là tôi.

“Là chủ của mấy người, tôi tự nhận mình không đối xử tệ với mấy người, nhưng mấy người lại không biết chủ của mình là ai, phục vụ sai người còn tự mãn, loại nhân viên này tôi không thể dùng được!”

Vân Mộ Kiều nghĩ nói vậy là đủ rồi, nhưng không ngờ vẫn có người không phục.

“Cô ở nước ngoài không trở về, rồi lại trách chúng tôi không phục vụ cô, làm gì có lý lẽ như vậy? Dù chúng tôi là nhân viên của cô, nhưng hợp đồng đã ghi rõ, chúng tôi làm việc trong biệt thự này, ai ở trong biệt thự này, chúng tôi phục vụ người đó, có gì sai?”

Người nói là một phụ nữ trung niên, tất cả các nữ giúp việc đều là phụ nữ trung niên không có gì nổi bật.

Thú vị thật.

Có vẻ như Đỗ Văn Khanh cũng không tự tin lắm về mình.

“Đúng vậy, bà nói đúng. Ai sống trong ngôi nhà này thì mấy người phục vụ người đó. Nhưng mà người sống hợp pháp ở đây chỉ có Vân Cảnh Tiêu , còn hai người kia là cư trú trái phép, mấy người phục vụ họ thì sao?” Vân Mộ Kiều cười nhẹ.

“Và dù mấy người không sai, thì sao?” Vân Mộ Kiều nhìn thẳng vào người phụ nữ trung niên kia: “Tôi là chủ, có cần lý do để sa thải nhân viên không? Chỉ cần tôi đã trả đầy đủ tiền bồi thường theo quy định của pháp luật, dù mấy người không vui, mấy người vẫn phải đi. Mấy người không phục cũng vô dụng.”

“Tôi hiểu cảm giác không muốn rời đi của mấy người, dù sao thì công việc với lương tháng từ ba đến năm nghìn tệ, Việc nhẹ lương cao, không dễ tìm đâu. Nhưng tiền của tôi đâu phải là gió thổi lá rụng mà có, sao phải để mấy người hưởng lợi miễn phí?”

“Nếu mấy người thật sự không cam tâm, thấy cách làm của tôi có vấn đề, thì đúng lúc Cảnh sát Chu và các anh ấy chưa đi, mấy người có thể trực tiếp nhờ cảnh sát giúp đỡ.”

Đối với chuyện làm rõ mối quan hệ, Vân Mộ Kiều không sợ chút nào. Cô không bao giờ làm những việc làm tổn hại đến bản thân chỉ để chịu đựng tức giận.

Biết là không còn đường quay lại, những người giúp việc cũng không làm ầm ĩ nữa, tất cả đều từ bị sa thải thành bị đuổi việc, nếu cứ tiếp tục, ai mà biết Vân Mộ Kiều có thể làm khó họ nữa không?

Dù Vân Mộ Kiều đã nhiều năm không về nước, nhưng cô là người có tiền, trước kia cũng đã sống ở thành phố Tân Hải hơn mười năm, chắc chắn sẽ quen biết vài người trong các gia đình giàu có.

Nếu chọc cô giận, chỉ cần nhắn tin cho những người bạn này, sau này họ còn làm sao mà tìm được công việc tốt nữa?

Hơn nữa, cảnh sát đang ở ngay cạnh, cũng chẳng nói gì về cách làm của cô, tiếp tục ầm ĩ chỉ có hại cho họ thôi.

Biết nhận thức đúng lúc, họ vội vàng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.

Chờ thêm một chút, Đỗ Văn Khanh và Vân Đóa đã dọn xong đồ đạc. Cả hai mẹ con mỗi người xách một chiếc vali 24 inch, logo trên vali lộ rõ đẳng cấp.

Không biết trong đó chứa gì, nhưng Vân Cảnh Tiêu , một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi, tay trái tay phải mỗi tay xách một chiếc vali, gân xanh nổi lên trên trán, có thể thấy đồ đạc trong vali không nhẹ.

Không thể không nói, Vân Cảnh Tiêu đúng là có ngoại hình đẹp, dù tuổi đã không còn trẻ, nhưng dù biểu cảm dữ tợn như vậy, vẫn trông rất đẹp trai.

Vân Mộ Kiều không mấy quan tâm, chỉ liếc qua rồi lại tiếp tục cúi đầu chơi điện thoại.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com