Vân Mộ Kiều vẫy vẫy tay, lập tức có hai vệ sĩ tiến lên.
Họ trái một phải, giữ chặt cánh tay Mạc Tú Mai, rồi nâng bà đặt lên ghế sofa đối diện với Vân Mộ Kiều.
Mạc Tú Mai mất một lúc lâu mới hoàn hồn.
Những hành động liên tiếp của Vân Mộ Kiều đã làm bùng lên cơn giận dữ trong lòng những người Vân gia.
Vân Cảnh Tiêu nhân cơ hội giả vờ khóc lóc, thêm dầu vào lửa.
“Mọi người đều thấy rồi đấy, nhà tôi lại có một đứa con bất hiếu như vậy, dám mắng chửi cả bà nội và ba mình, thậm chí không ngần ngại đuổi người thân, nếu không quản lý kịp thời, e là sau này nhà tôi không còn yên ổn nữa!”
Lời của Vân Cảnh Tiêu đã khéo léo nhắc nhở mọi người trong Vân gia rằng Vân Mộ Kiều và họ không phải một phe.
Chỉ cần Vân Mộ Kiều còn kiểm soát tài sản của Kiều Nhược Vũ một ngày, thì họ sẽ không có cuộc sống yên ổn.
Liên quan đến lợi ích của mình, những người trong Vân gia vốn đã hơi do dự trước sự căng thẳng trước mắt, giờ đây đã vững tin vào quyết định.
Hôm nay, tất cả phải liên kết lại, dồn ép Vân Mộ Kiều xuống, không thể để cô tiếp tục thống trị, làm mưa làm gió trong gia đình này nữa!
Hơn hai mươi người bắt đầu đồng loạt chỉ trích Vân Mộ Kiều.
“Quả là một đứa con không ba không mẹ, dám đánh đập cả ba lẫn bà nội, thật là quá đáng.”
“Con gái khiến dì kế không còn đường sống, còn đi kể khổ với họ hàng, chưa từng thấy chuyện như vậy, nếu nói ra, chắc người ta sẽ cười đến c.h.ế.t mất.”
“Mang theo mấy người đàn ông về nhà, không sợ người ta biết cô là loại đàn bà lẳng lơ à?”
“Cô, một đứa con gái sớm muộn gì cũng phải gả đi, lại nắm giữ tiền tài trong nhà, cô là cái thứ gì chứ? Mau chóng giao hết tiền cho ba cô đi!”
“Đúng là một thứ đáng xấu hổ, giờ phải đem tiền ra đây, nếu không chúng tôi sẽ không công nhận cô là người Vân gia nữa, đừng trách chúng tôi đuổi cô ra khỏi nhà!”
…
Đối mặt với những lời chỉ trích lộn xộn này, Vân Mộ Kiều không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn ra phía sau.
Sáu mươi vệ sĩ nhận lệnh, đồng thanh hét lớn: “Im miệng! Nghe cô Vân nói!”
Tiếng hét vang dội, còn có tiếng vọng, không chỉ những người trong Vân gia mà ngay cả những người trong phe của Chân Thuận và Giả Nghịch cũng run rẩy, cảm thấy như mình đang bị nhắm đến và bị đe dọa.
Sau một khoảnh khắc im lặng, sắc mặt của những người trong Vân gia biến đổi từ đỏ sang trắng rồi lại chuyển sang xanh, vô cùng khó coi.
Nhưng họ không dám tiếp tục tranh cãi với Vân Mộ Kiều. Giờ nhìn Vân Mộ Kiều, cô giống như một người đầu sỏ trong nhóm xã hội đen, dường như chỉ cần không hài lòng là có thể khiến m.á.u chảy thành sông.
Mọi người liếc nhìn nhau, đồng loạt đẩy Vân Cảnh Tiêu ra.
Dù sao thì đây cũng là chuyện của Vân Cảnh Tiêu, có vấn đề gì thì đương nhiên ông ta phải đối mặt rồi.
Vân Cảnh Tiêu cũng cảm thấy hoảng sợ, nhưng sau khi liếc nhìn những người thân phía sau, nhận được ánh mắt khích lệ từ họ, lập tức có thêm dũng khí.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Ông chỉ tay vào Vân Mộ Kiều chất vấn: “Vân Mộ Kiều, con muốn làm gì?! Các bác, các dì đều vì muốn tốt cho con, sao con lại không biết điều như vậy?!”
Lúc này Vân Mộ Kiều mới thật sự quan sát Vân Cảnh Tiêu.
Bị dày vò hơn một tháng, giờ đây Vân Cảnh Tiêu gầy guộc rõ rệt, so với lúc cô mới trở về nước, hoàn toàn là hai người khác hẳn nhau.
Cô khẽ nhếch môi, trả lời: “Không phải mấy người mời tôi về để trách mắng sao? Như mấy người mong muốn, tôi đã đến đây để trách mắng các người rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Mọi người trong Vân gia đều có biểu cảm như nuốt phải ruồi: “Con nghe xem, lời con vừa nói có phải là lời của con người nói không? Làm gì có chuyện con cháu lại đi trách mắng bề trên.”
Vân Mộ Kiều đặt hai tay lên đầu gối, nhìn thẳng: “Ngày xưa không có, giờ có!”
Sáu mươi vệ sĩ đồng loạt hét lớn: “Đúng vậy!”
Thấy cả Vân gia bị dọa sợ đến mức im lặng, Vân Mộ Kiều tiếp tục nói: “Mọi người trong Vân gia đối với Vân Mộ Kiều tôi, tốt như thế nào, tôi đều nhớ rõ.
“Điểm thành tích học tập không tốt thì chê tôi là đồ ngu, học giỏi thì bảo tôi là đồ khốn.
“Học hát, học nhảy, học các kỹ năng xã giao thì bảo tôi không có chí khí, học quản lý kinh doanh thì bảo tôi là lãng phí tiền bạc.
“Đi đến nhà mấy người, ăn cơm thì không cho ngồi bàn, ngủ thì bắt tôi nằm đất, việc tốt thì coi như của mấy người, làm vỡ cái bát cũng đổ lên đầu tôi...
“Mấy người thấy không, tôi nhớ kỹ từng chuyện một? Nhưng mấy người có nhớ được những gì tôi và mẹ tôi đã làm cho mấy người không? Những ngày tháng tốt đẹp của mấy người hiện tại, bao nhiêu là do tự mấy người phấn đấu, bao nhiêu là do tôi và mẹ tôi giúp đỡ?
“Sống làm người có thể tham lam, nhưng không thể mất đi lương tâm!”
“Cô nói chúng tôi không có lương tâm, mà chính cô mới là kẻ không có lương tâm! Chúng tôi vất vả nuôi nấng cô, nhưng cô lại đuổi chú, dì và chị họ thứ hai ra khỏi nhà, lương tâm cô đã bị chó nuốt rồi!”
Vân Mộ Kiều ánh mắt sắc lạnh, nhìn về phía người vừa nói.
Không ai khác, chính là Vân Tư Ngôn, người từng bị cô ép phải từ chức ở Kiều Mộc.
Cô mỉm cười nói: “Cô có lương tâm như vậy, sao không đưa họ về nhà nuôi, để họ làm ba mẹ, làm chị em của cô đi?”
Vân Tư Ngôn không dám đáp lại, ấp úng nói: “Họ là ba mẹ cô, liên quan gì đến tôi?”
Vân Mộ Kiều: “Đúng vậy, liên quan gì đến cô, sao cô lại chạy đến nhà tôi làm gì? Là vì mất việc không có tiền nên đến cầu xin sao?”
“Đừng bịa chuyện! Ai thèm cái tiền dơ bẩn của cô chứ! Tôi chỉ không thể chịu nổi việc cô không tôn trọng bề trên thôi.” Vân Tư Ngôn tức giận đến mức nhảy cẫng lên, liếc mắt nhìn Trì Tiện đang đứng bên cạnh Vân Mộ Kiều, đỏ mặt, phản bác đầy chính nghĩa.
“Ồ, thì ra mấy người không thèm tiền của tôi.” Vân Mộ Kiều dường như chợt hiểu ra.
“Vậy từ hôm nay, mỗi tháng số tiền chuyển vào tài khoản của mấy người sẽ ngừng lại. Quà lễ tết cũng khỏi cần, tiền mừng cưới sinh con, sinh nhật cũng không cần nữa, cứ để cô em họ Tư Ngông không ham danh lợi này lo lắng cho mấy người đi.
“Cảm ơn cô em họ Tư Ngông đã giúp tôi tiết kiệm được một khoản tiền lớn.”
Còn về việc Vân Tư Ngôn có chút tình cảm với Trì Tiện, cô không thèm quan tâm.
Những người trong Vân gia nghe Vân Mộ Kiều nói vậy, giống như một tổ ong bị chọc phá, liên tục phản đối.
R ồi họ bắt đầu chỉ trích Vân Tư Ngôn và gia đình cô ta, vì họ đã làm mất một khoản tiền lớn.
Vân Mộ Kiều nhìn họ đấu đá lẫnc nhau, cảm thấy cũng khá thú vị.
Những năm trước, vì vẫn còn chút huyết thống, cô không tính toán những chuyện tiền bạc nhỏ nhặt đó.
Nhưng giờ thì họ cứ luôn chạy đến trước mặt cô, chọc tức cô, cô không còn tâm huyết tiếp tục cung cấp cho họ nữa.
Mạc Tú Mai đập mạnh lên bàn trà, ra lệnh cho mọi người im lặng: “Im lặng cho ta—mấy người lớn rồi mà còn cãi nhau ầm ĩ trước mặt người ngoài, chẳng ra thể thống gì cả?”
Bà ta liếc mắt nhìn Vân Mộ Kiều, người ngoài mà bà nói, chính là Vân Mộ Kiều.
Sau đó lại nhìn Vân Mộ Kiều bằng khuôn mặt tức giận, nghiêm túc nói: “Mộ Kiều, cháu là hậu duệ của Vân gia, phải gửi tiền cho các bậc trưởng bối để thể hiện tấm lòng hiếu thảo, đó là bổn phận của cháu.”