Thượng Nguyên là một ngày đại sự, tiểu hoàng đế sớm đã đòi xuất cung xem đèn.
Ta lo sợ khuyên can, nhưng hắn bĩu môi tỏ vẻ không cam lòng.
Ta hỏi hắn có sợ c.h.ế.t không?
Tuy mới lên bốn, nhưng hắn vẫn im lặng trong chốc lát.
Rồi lại hết sức miễn cưỡng hỏi ta, mai tới Thanh Phong Quan cầu phúc có được không?
Ta cứng đờ mặt đáp:
"Bệ hạ là vua một nước, lẽ dĩ nhiên là phải nghe theo bệ hạ."
Hắn hả hê lắc đầu, lững thững đi tới Thượng thư phòng đọc sách.
Ta ngồi trên bậc thềm thẫn thờ.
Nếu không phải là nhi tử của ta, ta nhất định sẽ đánh cho hắn đến nỗi nương của hắn cũng không nhận ra.
Là lỗi của ta, không dạy dỗ con cái nên người, đến nỗi nó còn dám cười nhạo nương của nó.
Trên không tôn trọng người già, dưới không yêu thương trẻ nhỏ.
Phụ thân đã giao Đại Ngu cho ta, ta lại vội vã truyền lại cho nó, người ngoài nói hoàng gia hoang đường, ta hết sức đồng tình.
Phụ thân ta hoang đường, cả đời chỉ lấy duy nhất mẫu thân ta.
Sinh ra ta xong, mẫu thân ta thương tổn thân thể, không thể sinh nở được nữa. Chẳng đợi ta lớn tới mười tuổi, phụ thân đã vội vàng đưa mẫu thân ta đi phiêu bạt chân trời.
Thật sự là một tên si tình yêu mỹ nhân hơn giang sơn.
Vốn dĩ phụ thân muốn truyền ngôi cho thúc phụ ta, nhưng thúc phụ ta còn đặc biệt hơn, chí hướng cả đời là làm hòa thượng, sống c.h.ế.t cũng không chịu hoàn tục.
Lão Ngụy gia chúng ta không còn nam nhân, thế là ta bị đẩy lên làm Thái nữ.
Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi. Follows để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thái phó và thúc phụ ta cùng nhiếp chính.
Chỉ là, Thái phó lại bị trúng gió, miệng méo mắt lệch, nói năng không còn rõ ràng.
Thúc phụ ta một tháng cũng chẳng vào cung được một lần, ta một cô nương tử tốt, lại bị đám hổ lang trong triều ép đến thành một vị Thái nữ mặt lạnh, lòng dạ sắt đá.
Miễn cưỡng làm mấy năm, tự biết năng lực có hạn, ta bèn cầu xin thúc phụ và Thái phó già tha cho ta.
Thúc phụ ta bày cho ta một kế, mau chóng thành thân, sinh một đứa con, giao Đại Ngu cho nó, ta sẽ được giải thoát.
Ta thấy kế này rất hay, chẳng phải chỉ là sinh con sao, có người nữ nhân nào lại không biết?
Ta cũng biết, nhưng trước hết phải tìm được một nam nhân để thành hôn đã!
Không biết ai đã loan tin ta sắp thành thân, chỉ trong một ngày, tất cả các nam tử đủ tuổi kết hôn trong kinh thành đều đã có vợ.
Tiêu Liên Ngọc là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của ta.
Ta và hắn từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, ăn chơi, cãi vã, chịu đòn. Nếu hắn là nữ nhi, ta nhất định sẽ kết nghĩa kim lan với hắn.
Ta lén lút ra khỏi cung tìm hắn, ngay cả nội tổ mẫu hắn là Thái phó già cũng không thèm nhìn một cái, chỉ chăm chăm đi tìm hắn.
Hắn nghe xong ý định của ta, ngay cả chiếc quạt ngày ngày cầm trên tay cũng dừng lại.
"Ngụy Chi Hòa, ta thích nữ nhân."
"Ta không phải nữ nhân sao?"
"Ta coi ngươi là huynh đệ... ít nhất ngươi trông không giống một nữ nhân."
"Cút đi!"
Ta thua cuộc trở về. Đây chính là huynh đệ ta chơi từ nhỏ đến lớn, vào lúc này, hắn cũng không đến cứu ta, vậy ta còn có ai?
Cau mày ủ dột trở về cung, thật không biết kiếp trước ta đã gây ra tội nghiệt gì, mà kiếp này phải đến đây để trả nợ.