Mấy ngày liền ta ăn ngủ không yên, sắc mặt ngày một tệ hơn, các đại thần trong triều lo lắng bất an, như đi trên băng mỏng, sợ ta lại giống như phụ thân mà bỏ gánh chạy lấy người.
Thế nên, khi Tống Ly nói muốn thành thân cùng ta, có thể tưởng tượng được ta đã vui mừng đến nhường nào.
Tống Ly, hắn là một đạo sĩ, nghe nói ba tuổi đã đến Bạch Vân Quan, là đệ tử nhỏ tuổi nhất của Lăng Tiêu đạo trưởng.
Bạch Vân Quan là đạo quán của hoàng gia, phụ thân ta tin đạo. Hồi nhỏ, phụ thân thường dắt ta đi, sau này ông cùng mẫu thân ta bỏ đi, ta cũng ít đi hơn.
Lão Ngụy gia chúng ta quả thật có hơi kỳ lạ, phụ thân ta tin đạo, thúc phụ ta lại xuất gia.
Tống Ly chỉ hơn ta một tuổi. Lần đầu tiên ta gặp hắn là lúc ta khoảng ba tuổi, chuyện lúc đó ta đã không còn nhớ rõ nữa.
Mẫu thân ta kể lại, ta thấy Tống Ly liền ôm chặt lấy hắn không chịu buông tay, khăng khăng đòi mang hắn về cung làm vợ.
Lời này ta tin, dù sao, Tống Ly trông cũng quá đẹp.
Tương truyền Hứa Dao Hoa là đệ nhất mỹ nhân của Đại Ngu ta, nhưng nàng so với Tống Ly, e rằng vẫn còn kém đến hai ba lần ta, hay thêm hai ba lần Tiêu Liên Ngọc?
Hắn ngày ngày đều mặc một bộ đạo bào cũ, búi tóc đạo sĩ, cài một chiếc trâm gỗ.
Người khác mặc như vậy, trông già đi ít nhất mười tuổi, chỉ có hắn thì khác, đẹp ma mị đến mê hoặc lòng người.
Hắn có một đôi mắt hồ ly bẩm sinh, xương quai hàm rõ ràng, cằm nhọn, sống mũi có gồ, miệng không cười cũng mang theo ba phần ý cười.
Khi cười lên lại vừa ranh mãnh vừa có chút ngây thơ, ta từ nhỏ đã thích chơi cùng hắn.
Hắn có một thanh kiếm gỗ đào, nghe nói có thể hàng yêu diệt ma, lúc nhỏ ta tin tưởng không chút nghi ngờ.
Ta đến đạo quán, cả ngày lẽo đẽo theo sau hắn, trèo tường, leo cây, chơi bùn, chọc phá tổ kiến.
Ta và hắn miễn cưỡng coi là thanh mai trúc mã, chỉ là sau này, hắn theo sư huynh xuống núi rèn luyện, còn phụ thân cùng mẫu thân ta cũng bỏ đi, ta cũng bận rộn nên rất ít khi lên núi.
Ta đã hai mươi tuổi, mười một năm nay không gặp lại hắn.
Dung mạo hắn còn đẹp hơn hồi nhỏ, khi nhìn người, đáy mắt luôn mang theo chút đùa cợt, đuôi mắt hất lên, lại tự nhiên có vẻ phong lưu.
Một đạo sĩ, lại chạy đến thành thân cùng ta, ta thế mà lại điên cuồng đồng ý.
Dù sao, ngoài hắn ra, dường như không ai trên đời này muốn cưới ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng thúc phụ ta và Thái phó già không đồng ý, ta hỏi tại sao, họ lại ấp a ấp úng chẳng nói ra được lý do.
Dù gì ta cũng là Thái nữ, họ đã không nói được lý do, mà sư phụ của Tống Ly cũng không ngăn cản, vậy nên ta chọn một ngày, hồ đồ mà thành thân cùng Tống Ly.
Đã định là thành hôn để có con, mà Tống Ly lại đẹp như vậy, ta dĩ nhiên sẽ không buông tha hắn.
Đêm tân hôn hắn uống say, trong cung không ai dám đến quậy phá động phòng của ta?
Dù có say, hắn vẫn vô cùng đẹp.
Ta đã viên phòng với hắn, và nói với hắn rằng ta cần một hài tử.
Đúng, ngày hôm sau, ta ôm chăn không chịu xuống giường, hắn mặc một thân hỉ phục màu đỏ, cau mày hỏi ta có lên triều không?
“Ta mới thành thân hôm qua, hơn nữa còn cưới một nam nhân khuynh quốc khuynh thành như chàng, chẳng lẽ không nên ba ngày không lâm triều sao?”
Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi. Follows để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!
Ta kéo chăn trùm qua mắt, rón rén nhìn hắn, sợ hắn đến vén chăn, ép ta đi lên triều.
“Không lên triều thì thôi, điện hạ cũng nên dùng bữa sáng chứ?”
Hắn nheo mắt cười cười, nhận lấy quần áo từ tay Tử Đồng, vẻ mặt như muốn giúp ta mặc y phục.
Hắn cười lên, càng thêm mê hoặc lòng người.
“Quần áo cứ để đó, ta tự mặc.”
Ta nặn ra một nụ cười cực kỳ gượng gạo.
“Sao vậy? Điện hạ ngại sao?”
Hắn nhướng mày nói.
Ta dùng chăn trùm kín đầu, mê sắc quên hết lý lẽ, chẳng phải nói ta thì còn nói ai?
Hơn nữa, không ngủ với hắn, ta làm sao có thể sinh được một hài tử đây?
Chẳng lẽ dựa vào nắm tay nhau sao?