Bạch Nguyệt Quang Của Ta Là Thái Nữ

Chương 14



Nghe nói nội tổi ta từng là tướng quân của triều trước, chỉ là triều trước diệt vong, nội tổ mất, gia đình mới dần suy tàn.

Năm mười sáu tuổi, trong nhà bỗng có hai người nam tử đến, họ là hai huynh đệ, nhưng lại không có một chút nào giống nhau.

Ca ca cao lớn, đôi mắt ưng, nhìn có vẻ hung dữ, nhưng khóe miệng luôn mang theo nụ cười.

Còn đệ đệ thì phóng khoáng bất cần, nhưng lại rất ít nói, lưng đeo một thanh kiếm gỗ đào, vẻ mặt lạnh lùng.

Họ là đạo sĩ, đến để đưa ta lên núi.

Gia đình sống khó khăn, nương ta nói nếu ta không đi, thì phải chờ để gả cho lão tú tài làm thiếp, ta bèn theo họ lên núi, trở thành đệ tử nhỏ tuổi nhất của sư phụ.

Tống Nghị là vị ca ca kia, cũng chính là nhị sư huynh của ta, huynh ấy quanh năm không ở trên núi, rất ít khi gặp.

Còn về phần Tống Ly, ta ngày ngày cùng chàng đả tọa, luyện kiếm, quét dọn. Ta lớn chừng này, chưa từng thấy một người nào như vậy.

Chàng trầm mặc mà mạnh mẽ, dường như không có chuyện gì có thể làm khó được chàng, chàng cùng sư phụ luận đạo, mỗi chữ mỗi câu đều là sự tinh túy.

Một thanh kiếm gỗ đào múa kín kẽ không kẽ hở, ngay cả việc hấp một cái bánh bao, cũng ngon hơn người khác rất nhiều, có lẽ có những người sinh ra đã như vậy!

Khiến người khác vừa ngưỡng mộ vừa kính nể, cảm thấy bản thân cách chàng xa vạn dặm, nhưng lại không thể kìm lòng mà muốn đến gần, thích một người như vậy, không hề khó khăn.

Ta thích chàng.

Nhưng một ngày kia chàng lại xuống núi lấy vợ, hơn nữa lại lấy vị Thái nữ mà người khác không dám mơ tưởng tới.

Thái nữ ư! Đó là người như thế nào?

 Một nữ tử cai trị đất nước nhiều năm, bốn biển thái bình, tuy người ngoài chê bai hoàng gia toàn những kẻ hoang đường, nhưng không ai từng nghi ngờ năng lực trị quốc của nàng.

Đó là một người từ khi còn trẻ đã có thể đặt thiên hạ muôn dân vào trong lòng!

Tống Ly lấy vợ, vốn nên sống trong cung, nhưng hơn nửa tháng trong một tháng chàng vẫn ở trên núi.

Ta phát hiện ra một điều, Tống Ly dần dần không còn giống với ngày xưa nữa.

Chàng ngây người rất nhiều, lúc thì cau mày, lúc lại cười toe toét.

Chàng đang làm một thanh kiếm gỗ đào mới, khi thời tiết tốt, chàng ngồi trên bậc thềm, cẩn thận khắc từng chút một.

Một ngày, ta giả vờ vô tình cầm lên xem, sắc mặt chàng lập tức thay đổi.

Chàng tuy lạnh lùng, nhưng đối với ta lại rất tốt, chưa từng la mắng ta.

Nhưng ngày đó chàng cầm thanh kiếm đi, sắc mặt rất tệ, nói thanh kiếm này ai cũng không được đụng vào.

Thế nhưng ta đã nhìn thấy trên thân kiếm khắc đầy những đóa hoa đào tươi tốt, rực rỡ.

Tên gọi thân mật của Thái nữ là Trân Trân, xuất xứ từ bài thơ Đào Yêu trong Kinh Thi.

"Đào chi yêu yêu, kỳ diệp Trân Trân."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ha!

Ta bỗng cảm thấy khóe miệng đắng chát.

 Sư phụ nói Tống Ly có một kiếp nạn, nếu kiếp nạn này vượt qua được, chàng sẽ có thể ngồi lên ngôi vị chí tôn.

Ta chính là người có thể giúp chàng vượt qua kiếp nạn này, các sư huynh đệ trên núi đều đồn rằng rồi sẽ có một ngày Tống Ly cưới ta.

Hóa ra kiếp nạn này của chàng, chính là tình kiếp!

Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi. Follows để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!

Ta bị trẹo chân, vốn không phải là chuyện lớn, nhưng Tống Ly lại ở trên núi hai tháng không về cung, ai cũng nói là chàng lo lắng cho ta, thương xót ta.

Kỳ thực không phải, chỉ vì nhị sư huynh đã trở về, hai người nói chuyện suốt nửa đêm, sau khi nhị sư huynh đi, chàng liền đêm đêm luyện kiếm, hoặc ngồi trên mái nhà ngây người, không ngủ suốt đêm.

Cái cằm vốn đã gầy, lại càng gầy hơn nữa.

Ngày trung thu đó chàng thu dọn một bọc đồ, thanh kiếm gỗ đào mới khắc kia cuối cùng vẫn không mang đi.

Chỉ mang theo một túi bánh trung thu, là do chàng tự tay làm, chỉ đưa cho sư phụ một miếng, còn lại đều mang đi hết, người khác không được nếm một chút nào.

Hơn một tháng chàng không về, đợi khi chàng trở lại, thì đã là trận tuyết đầu tiên.

Chàng đóng cửa viện lại, không gặp ai.

Ta theo sư phụ đến thăm chàng, chàng mở cửa, ta kinh ngạc.

Chàng không còn là Tống Ly phong hoa tuyệt đại ngày xưa nữa, tóc mai đã bạc trắng, hốc mắt và má hóp sâu, râu ria xồm xoàm, trong mắt không còn gì nữa.

Không còn gì nữa, ta không kìm được rơi lệ.

Chàng mấp máy khóe miệng, nhưng lại không nói ra một lời nào.

"Sau này, con cứ tùy tâm mà sống!"

 Sư phụ nói với chàng, thở dài một tiếng, chắp tay sau lưng rồi bỏ đi.

Ta nhìn chàng, không thể nói một lời nào, chàng làm sao vậy?

Không lâu sau, phu nhân của lão Thái phó trong triều đến tạ ơn, nói rằng Thái nữ đã có thai, đứa trẻ đó không biết là của ai, nàng đã cùng phu quân của mình hòa ly.

Tóc Tống Ly bạc trắng, hóa ra là vì tình cảm bị tổn thương!

Tống Ly chỉ xuống núi một lần, khi Thái nữ sinh con, chàng hai ngày không trở về.

Từ đó về sau, ta liền hiểu rõ, ta không có cơ hội, cũng chưa bao giờ bắt đầu, cả đời Tống Ly e rằng chỉ có thể yêu một người.

Đợi khi ta gặp con của họ, gặp Ngụy Chi Hòa.

Ta biết, một người như vậy, ta không thể thắng được nàng.