"Điện hạ..."
Hắn dường như kinh ngạc, nhìn ta không nói nên lời.
"Tống Ly, ta đã nói rồi, nếu chàng thích sư muội của chàng, thì hãy thành thân với nàng ấy, cưới nàng ấy rồi sống thật tốt.
Trường An tự hắn có thể hiểu được, chàng có thời gian rảnh thì đến thăm hắn, nói chuyện với hắn là được rồi, hắn là vua một nước, sau này phải đối mặt với nhiều chuyện hơn nữa, nếu ngay cả việc chấp nhận phụ thân tái hôn cũng không có được lòng dạ rộng lượng như vậy, thì hắn không thể làm hoàng đế được.
Ta không muốn gượng ép, nếu chàng làm vậy vì Trường An, ta không cam lòng."
Ta cuối cùng cũng đưa tay phủi đi tuyết trên vai hắn, rồi nghiêm túc nhìn hắn.
Tóc mai bạc trắng của hắn chói mắt quá, còn trẻ như vậy tại sao lại đột nhiên bạc đầu?
"Trân Trân..." hắn thở dài, đưa tay ôm ta vào lòng.
Trân Trân là tên gọi thân mật của ta, do mẫu thân đặt, xuất xứ từ "Kinh Thi".
"Đào chi yêu yêu, kỳ diệp Trân Trân."
Lưng ta tựa vào n.g.ự.c hắn, hắn mặc mỏng, nhưng trong thời tiết lạnh như thế này, lưng ta lại cảm thấy ấm áp.
"Người vẫn muốn ta sao? Hửm?"
Từ "hửm" của hắn mang đầy vẻ hàm súc.
"Tống Ly, rốt cuộc chàng làm sao vậy?"
Cằm hắn tựa lên đỉnh đầu ta, ta muốn nhìn vẻ mặt và biểu cảm của hắn, nhưng lại không thể thấy được.
"Hãy cho ta một chút thời gian."
Từ ngày đó, Tống Ly dường như đã trở thành một người khác, sau khi thành thân, hắn cũng từng đối xử với ta như thế.
Gọi ta dậy, giúp ta mặc y phục, nhìn ta ăn cơm, gắp thức ăn múc canh cho ta, khi hứng khởi, ngâm thơ đối câu, vẽ tranh gảy đàn, thỉnh thoảng còn múa kiếm cho ta xem.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chỉ là bây giờ lại khác xưa rất nhiều, bây giờ hắn cười, đều dường như là thật lòng.
Cuối năm, hắn tự tay viết câu đối, cùng Trường An vẽ bùa đào, ta đứng một bên xem, bỗng hứng thú muốn tự tay làm một cái đèn lồng.
Phải tròn trịa, màu đỏ, trông thật viên mãn mới đẹp.
Chỉ là tay ta vụng về, làm cả ngày cũng không ra được cái nào ra hồn, hắn chỉ nhìn một lúc, rồi tự tay làm hai cái, cái thứ hai đã rất đẹp rồi.
Hắn đưa đèn lồng cho ta, lại bế ta lên, bảo ta tự tay treo dưới hiên.
Ta treo đèn lồng xong, cúi đầu nhìn hắn, chiếc đèn lồng đỏ rực, dường như cũng chiếu sáng cả hắn.
"Thích không?"
"Ừm!"
Ta gật đầu, bảo hắn đặt ta xuống.
Chúng ta sóng vai đứng dưới hiên, từ thư phòng vọng ra tiếng đọc sách còn non nớt của Trường An, giọng không lớn, nhưng rất vững vàng.
Ta bỗng nhiên dâng lên một cảm thán về những tháng ngày tĩnh lặng tốt đẹp.
Rất nhiều chuyện không giống như ta nghĩ, luôn phải từ từ đi, từ từ cảm nhận, mới có thể hiểu được.
"Trân Trân, ta muốn cưới nàng."
Hắn đột nhiên quay đầu nhìn ta, ánh mắt vừa dịu dàng lại vừa kiên định.
"Vì sao?"
"Vì yêu chứ! Quá yêu rồi, nàng biết mà, nàng biết hết mọi chuyện, chỉ là cứ khăng khăng đợi ta tự mình nói ra."
Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi. Follows để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!
Hắn xoa xoa đỉnh đầu ta, rồi lại quay đầu nhìn về phía xa.
"Được thôi!"