Bạch Nguyệt Quang Của Ta Là Thái Nữ

Chương 6



Mùa đông rất dài, ta mang thai, cũng không lên triều nữa, chuyện trong triều đều giao cho thúc phụ.

Đã mười mấy năm rồi ta chưa từng được nhàn rỗi như vậy, cuối cùng cũng có thời gian đọc thoại bản dân gian, ngâm thơ, ngắm tuyết.

Hoặc ngồi bên lò sưởi nướng hạt dẻ, khoai lang, cuộc sống nhẹ nhàng thoải mái, chỉ khổ cho thúc phụ của ta.

Một ngày, Tiêu Liên Ngọc đến thăm ta, ta ngồi bên lò nướng quýt uống trà.

Hắn từ trước đến nay đều muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, đến không ai hỏi, đi cũng không ai tiễn.

Hắn được coi là bạn đọc của ta, thời gian ở trong cung còn nhiều hơn ở nhà.

Kỳ thực, cái vị trí bạn đọc này cũng không đến lượt một thứ tử như hắn, phụ thân ta ban đầu chọn là cháu đích tôn của Thái phó già, là huynh trưởng của hắn.

Chỉ là phụ thân ta nói phải để ta tự nguyện mới được, bèn dẫn ta ra cung để xem huynh trưởng hắn.

Ta và phụ thân coi như là vi hành ra cung, lúc đó, bọn họ vẫn còn học gia học.

Gia học của Tiêu gia ở Trường An thành cũng rất nổi tiếng, nên trẻ con được đưa đến học cũng rất nhiều, nhỏ thì ba bốn tuổi, lớn thì mười lăm mười sáu.

Ta chỉ nhớ ngày đó cũng là một ngày trời rất lạnh, phụ thân bế ta đứng ngoài cửa sổ nhìn vào, huynh trưởng hắn lúc đó trông như thế nào, ta đã không còn nhớ rõ.

Chỉ nhớ Tiêu Liên Ngọc ngày đó đứng ở cửa, thấy ta thì cười với ta.

Phụ thân hỏi hắn tại sao lại đứng ở ngoài?

Hắn đáp, thầy giảng có sai sót, hắn chỉ bổ sung thêm hai câu, liền bị thầy đuổi ra ngoài.

Phụ thân hỏi ta thấy hắn thế nào?

Ta đáp rất tốt.

Sau này, hắn liền trở thành bạn đọc của ta, ngày này qua ngày khác, hắn và ta đã trưởng thành, chỉ là khi đối diện với nhau, vẫn là bộ dạng chân thật nhất.

"Ngoài cung đều đồn rằng ngươi đã hưu Tống Ly, chỉ vì đứa trẻ trong bụng ngươi không phải của Tống Ly.

Bây giờ bản lĩnh của ngươi ngày càng lớn, chuyện lớn động trời như vậy cũng không bàn bạc với ta một tiếng sao? Nếu hắn thực sự tàn nhẫn g.i.ế.c ngươi thì sao?

Hôm nay ngươi còn có thể ngồi ở đây uống trà nướng lửa sao? E rằng t.h.i t.h.ể cũng đã nát bét rồi."

Tiêu Liên Ngọc rất ít khi tức giận, hắn là một người khéo léo, trong triều ai mà chẳng khen một tiếng Tiêu lang trung có tính tình tốt?

Nhưng hôm nay hắn không cười, hắn có khuôn mặt tròn, mắt tròn, ngày nào cũng cười hì hì, nếu không phải cao lớn, người ngoài nhìn còn tưởng là một đứa trẻ!

Nhưng hắn đã là quan ngũ phẩm trẻ nhất trong triều, đợi đến năm ba mươi tuổi, tên hắn sẽ là Thượng thư bộ Lại.

Hắn bưng trà lên, ngón tay trắng nõn thon dài, đẹp đến lạ.

Ngón tay trắng nõn nắm lấy chén trà màu xanh trời, đẹp đến kinh tâm động phách.

"Ta không phải vẫn chưa c.h.ế.t sao?" Ta nhìn hắn, mỉm cười.

Hắn nhướng đôi mi mỏng nhìn ta, khó lường.

"Liên Ngọc, ngươi đừng động đến Tống Ly."

"Ngươi thật sự điên rồi sao?"

"Chẳng phải đã bảo ngươi cưới ta? Nhưng ngươi không chịu, ta có cách nào khác?"

"Chẳng lẽ tất cả không phải do ngươi đã sắp đặt sẵn sao? Bên ngoài đồn rằng cưới Thái nữ thì không thể làm quan, Thái nữ tính tình không tốt, lại nuôi vô số nam sủng, những lời này, không phải do ngươi sai người truyền đi sao?

Như vậy nam nhân nào còn dám cưới ngươi? Dù có người muốn cưới, chắc chắn là có ý đồ xấu, Vương gia và ngoại tổi ta có để ngươi gả sao?

Chỉ có chuyện của Tống Ly họ mới biết rõ, Vương gia hiểu ngươi, sẽ không thực sự ngăn cản ngươi, Vương gia không ngăn, ngoaị tổ ta làm sao ngăn được?

Ngày đó ngươi đến tìm ta, có thật lòng muốn ta cưới ngươi?

Chỉ là để lại cơ hội và lý do tốt nhất cho Tống Ly mà thôi!

Ngươi và ta lớn lên cùng nhau, ta còn không muốn cưới ngươi, Tống Ly lại muốn, ngươi chỉ là ép ngoại tổ ta vào đường cùng mà thôi!"

Hắn nói chuyện vốn đã chậm, giọng lại trầm thấp, nói ra một tràng như vậy, vẫn không nhanh không chậm.

Quả nhiên người hiểu ta nhất chính là Tiêu Liên Ngọc!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Phải cho phép ngoại tổ  ngươi có chút tư tâm, dù sao, ông ấy cũng từng là thầy của phụ thân Tống Ly."

"Tư tâm của ngươi chính là Tống Ly sao? Hay là tư tâm của ngươi chính là muốn thành toàn tư tâm của người khác?"

"Không nói những chuyện này nữa, hôm nay tuyết rơi thật đẹp, ngươi xem, lò sưởi nhỏ bằng đất đỏ cũng có rồi, ngươi có muốn uống một chén Thái Bạch không?"

Hắn không nói gì nữa, ta bảo Tử Đồng lấy rượu, lại chuyển lò sưởi ra mái hiên, tự tay hâm rượu cho hắn.

Hắn nhận lấy tấm áo lông to sụ từ tay Tử Đồng, khoác lên vai ta.

Tiêu Liên Ngọc có tài lớn, nhìn có vẻ ôn hòa, nhưng thực chất tâm tư kín đáo, là trụ cột của Đại Ngu ta.

Nếu hắn thực sự cưới ta, thì không thể làm quan được nữa, bách quan trong triều không cho phép, thúc phụ ta cũng không thể cho phép.

Ta lại cùng hắn nói mấy chuyện vặt, nghe nói Thái phó già đang đích thân tìm vợ cho hắn, như vậy, ta có thể yên tâm hơn.

"Ngươi phải sống thật tốt."

Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi. Follows để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!

Hắn bưng chén rượu lên nhìn ta, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

"Ngươi cũng phải sống thật tốt chứ!"

"Chậc! Ta lúc nào mà không tốt? Ngày nào cũng ăn ngon uống sướng."

"Ừm, ta biết rồi. Nghe nói Thái phó già đang tìm vợ cho ngươi, gia thế tuy quan trọng, nhưng cũng nên chọn người mình thích.

Sống lâu dài, hai người có chuyện để nói, lại có thể nương tựa vào nhau, như vậy mới không quá cô đơn."

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía xa, không nói tốt, cũng không nói không tốt.

Chiếc cổ áo lông cáo trắng làm tôn lên gò má trắng nõn của hắn, có một nỗi chua xót không thể nói thành lời.

Một số chuyện không có cách nào khác, ta biết tấm lòng của hắn, nhưng cũng chỉ có thể biết mà thôi.

Hắn khác với những người khác, nếu một ngày nào đó, ta c.h.ế.t đi, hắn mới có thể sống, ta nhất định sẽ vui vẻ c.h.ế.t đi.

Ta nguyện dâng tất cả những gì tốt đẹp nhất cho hắn, nguyện cho hắn được thuận lợi bình an, dù không có ta, hắn cũng có thể sống một cuộc sống mỹ mãn hạnh phúc.

Hắn đối với ta, là huynh trưởng, là tri kỷ, là bạn đồng hành không thể thiếu.

Hắn hiểu rõ mình muốn gì, nên ta và hắn, ở hiện tại, chính là tốt nhất rồi.

Có lẽ hắn còn hiểu rõ hơn cả ta?

Vậy nên, trong lòng hắn nghĩ gì, lại không bao giờ nói ra.

"Liên Ngọc, một trận tuyết lớn làm sao!"

"Ta vào cung có gặp Tống Ly, hắn đứng ở cửa cung."

"Ừm, hắn có nỗi khổ riêng, đừng làm khó hắn."

"Ai mà chẳng có nỗi khổ, chỉ có mình ngươi là dễ dàng thôi."

"Ta sinh ra, đã là Thái nữ, phụ thân và mẫu thân ta tuy sớm đã rời cung, nhưng trong lòng họ vẫn luôn nhớ đến ta, thường xuyên có thư từ qua lại.

Ta không thiếu ăn thiếu mặc, có rất nhiều người yêu thương, trong triều tuy có người ngày ngày chọc giận ta, nhưng một nữ tử như ta cai trị đất nước, có ai thật sự muốn làm phản ta sao?

Thiên hạ này đều là của ta, ta còn có gì không dễ dàng đâu? Nếu ngay cả ta cũng nói không dễ dàng, thì người khác làm sao sống được?

Ta rất tốt, Liên Ngọc, ta đã rất tốt rồi, những thứ còn lại không cần cưỡng cầu nữa."

Ta và Liên Ngọc cứ thế im lặng ngắm một trận tuyết.

Khi hắn đi cũng giống như khi đến, vẫn chỉ một mình.

Ta bảo Tử Đồng cầm một cây dù cho hắn.

Hắn nhướng mày mỉm cười.

"Ta đến có mang dù rồi."

"Ngươi đưa cây dù đó cho Tống Ly, bảo hắn ta về đi!

 Tiện thể nói với hắn ta một câu, đợi đứa trẻ sinh ra, ta nhất định sẽ nói cho nó biết, phụ thân nó là ai."