"Chàng sẽ không g.i.ế.c ta."
"Ta biết chàng muốn g.i.ế.c ta, nhưng cũng sẽ không g.i.ế.c được ta. Tống Ly, đi đi!"
Ta xoay người, nén cơn đau mà trở vào phòng.
Tử Đồng muốn giúp ta cởi y phục, ta xua tay, bảo nàng tìm một lọ thuốc cầm máu.
Nàng nhìn bộ dạng của ta, đưa tay đỡ ta ngồi xuống ghế.
Nàng mím môi, rồi đi tìm thuốc.
Ta cởi áo choàng ra, phần áo trước n.g.ự.c đã bị m.á.u thấm ướt một mảng lớn.
Tử Đồng nhìn thấy chiếc trâm cài trên n.g.ự.c ta, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Ta nghiến răng nhổ chiếc trâm ra, đau đến run rẩy.
Tử Đồng cắt rách quần áo, rắc thuốc cầm máu, rồi băng bó cho ta.
"Chuyện hôm nay, không được nói với người ngoài."
"Điện hạ..."
"Tử Đồng, đừng nói với ai, ngươi sai người tìm thúc phụ ta đến đây."
Tử Đồng gật đầu, đỡ ta nằm xuống, rồi đi ra ngoài.
Khi thúc phụ đến, ta đã mơ màng, chỉ nghe thấy người lẩm bẩm "đứa trẻ ngốc".
Người lại đắp một chiếc khăn lên trán ta, ta nhìn cái đầu trọc láng của người, yên lòng mà ngất đi.
Ta ngủ một giấc mười mấy ngày, khi tỉnh lại, hốc mắt thúc phụ đã trũng sâu đến mức có thể nuôi cá.
Có một tin cực kỳ tốt đối với ta, ta đã mang thai.
Đáng tiếc là đứa bé này không có phụ thân, ta đã hưu phụ thân nó.
Thúc phụ nói, nếu hắn đ.â.m sâu thêm một chút nữa, ta đã vô phương cứu chữa.
"Trân Trân, con hà tất phải làm vậy?
Những gì Ngụy gia nợ Tống gia, hà tất phải do con gánh? Đều là chuyện của đời tổ phụ con rồi."
Ta đưa một miếng bánh cuộn táo tàu vào miệng, nhìn bộ dạng tiều tụy của thúc phụ, trong lòng ít nhiều cũng có chút áy náy.
Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi. Follows để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!
"Thúc phụ, người nghĩ nhiều rồi, con sống nhiều năm như vậy, chỉ yêu hai thứ, mỹ vị và mỹ nhân, con chỉ tham sắc đẹp của hắn ta mà thôi!"
Ta gượng cười, cửa sổ mở ra một khe, bên ngoài đang đổ tuyết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Thúc phụ còn không hiểu con sao?"
Thúc phụ xoa xoa đỉnh đầu ta.
"Thúc phụ, năm đó nếu không phải tổ phụ g.i.ế.c tổ phụ hắn ta mà soán ngôi, thì giang sơn này đáng lẽ phải mang họ Tống.
Bây giờ, con đã mang thai đứa con của hắn ta, bất kể là nam nhi hay nữ nhi , con đều sẽ cho nó mang họ Tống."
Phụ thân của Tống Ly là thái tử triều trước, tổ phụ ta nguyên là Uy Viễn triều trước.
Nghe nói hoàng đế triều trước hoang dâm vô đạo, dân chúng lầm than, chiến loạn khắp nơi, tổ phụ ta cũng tạo phản.
Sau đó tổ phụ dẫn người tấn công hoàng thành, muốn bắt tổ phụ hắn ta.
Tổ phụ hắn ta đã phóng một mồi lửa, đốt cháy cả hoàng thành.
Phụ thân hắn ta không biết đã trốn thoát bằng cách nào, rồi ẩn mình trong bóng tối.
Sau này phụ thân hắn ta kết hôn sinh con, năm hắn ba tuổi, phụ thân hắn ta lại muốn tạo phản.
Chỉ là không thành công, cuối cùng cùng nương của hắn ta treo cổ tự vẫn.
Trong nhà chỉ còn lại ca ca của hắn cùng hắn, ca ca liền đưa hắn vào Bạch Vân Quan làm đạo sĩ.
Những chuyện này phụ thân ta điều tra rất rõ ràng, từng có người đề nghị phụ thân ta phải diệt cỏ tận gốc, nhưng phụ thân ta chỉ coi như không nghe thấy, chỉ là hai đứa trẻ thơ, ông không đành lòng.
Vậy nên, người Ngụy gia chúng ta, thật sự không hợp làm hoàng đế, lòng dạ không đủ tàn nhẫn.
"Đại Ngu đến giờ xây dựng chưa được hai mươi lăm năm!"
"Thúc phụ, thiên hạ thái bình là tốt nhất rồi."
"Là thúc phụ sai rồi, Phật từ bi, A Di Đà Phật."
Thúc phụ lần tràng hạt trong tay, vẻ mặt từ bi.
Ta làm Thái nữ nhiều năm như vậy, đạo lý thì hiểu rõ hơn ai hết.
Người ở ngôi cao, nắm giữ quyền sinh sát, tuyệt đối không được có tư tâm.
Nếu trong lòng có sự bẩn thỉu, sẽ làm hại hàng vạn sinh mạng.
Ta chưa bao giờ dám nói mình làm tốt đến đâu, từ ngày làm Thái nữ, Thái phó già đã nói ta không được có tư tâm nữa.
Giờ nếu nói đến tư tâm, hai tư tâm duy nhất của ta, một là Tống Ly, hai là Tiêu Liên Ngọc.
Liên Ngọc là con thiếp , chính thất trong nhà chèn ép không cho hắn ngóc đầu lên, hắn có tài lớn, ta không đành lòng để tài năng của hắn bị chôn vùi.
Tống Ly một lòng hướng về sơn hà tự do, ta không đành lòng để hắn bị thù hận vây hãm cả đời.