"Nương, người đi cùng con đến gặp phụ thân đi!"
Trường An ôm lấy cánh tay ta, lay đi lay lại.
Ta bèn đồng ý với hắn.
Bạch Vân Quan vẫn như xưa, không có gì khác biệt, người giữ cửa vẫn là người cũ, chỉ là tóc đã bạc mà thôi!
Ta không tin Phật, cũng không tin đạo, qua loa thắp hai nén hương, nói vài câu với Lăng Tiêu đạo trưởng.
Người là sư phụ của Tống Ly, thế mà lại chẳng thay đổi chút nào.
Trường An thường xuyên đến đây, người trong quán đều biết hắn, đối xử với hắn cũng rất thân cận.
Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi. Follows để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!
Đã nhiều năm ta chưa từng đến đây, nên không có nhiều người biết ta.
Đây là lần đầu tiên ta gặp Triệu Vân Anh, không giống với những gì ta tưởng tượng.
Nàng là sư muội của Tống Ly, là đệ tử nhỏ tuổi nhất mà Lăng Tiêu đạo trưởng đã phá lệ nhận sau khi nói không nhận thêm đệ tử nữa, nàng vẫn còn là một cô nương.
Nàng cũng mặc một thân đạo bào, tóc được buộc cao bằng một dải lụa đỏ.
Mày kiếm bẩm sinh, nhưng lại có một đôi mắt hoa đào đa tình, mang vẻ yêu kiều không thể tả.
Có chút yêu mị, lại có chút lạnh lùng, là một mỹ nhân hiếm có.
Ta đối với mỹ nhân luôn khoan dung độ lượng, bèn mỉm cười với nàng, không biết vì sao, sắc mặt nàng lại thay đổi.
Tuy nhiên, điều đó không liên quan gì đến ta, Lăng Tiêu đạo trưởng tinh thông bói toán, từng đoán rằng Tống Ly có một kiếp nạn, có một nữ tử có thể hóa giải, Triệu Vân Anh chính là người đó.
Ta không tin lắm, nếu ngay cả số mệnh của mình cũng phải nhờ người khác bói toán, thì sống còn có ý nghĩa gì?
Tống Ly ở một mình một viện, viện rất giản dị, góc sân có một cây lê, cành lá trĩu nặng tuyết trắng, đã to bằng cánh tay trẻ con.
Trong sân có ba gian phòng, cửa phòng mở, có lẽ hắn đã biết Trường An hôm nay sẽ đến, đang chắp tay đứng dưới hiên đợi.
Mấy năm không gặp, hắn mới chỉ hai mươi sáu tuổi, nhưng tóc mai đã bạc trắng.
Ta đứng ở cửa, nhìn Trường An chạy tới, hắn cúi người, bế đứa bé nhỏ lên, véo nhẹ vào chóp mũi hắn, vừa cưng chiều lại vừa thân thiết.
Hắn nhìn ta, không còn là vẻ phóng đãng và bất cần như năm xưa nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Có chút thâm trầm, có chút lặng lẽ.
Chỉ là hắn sinh ra quá đẹp, luôn có thể dễ dàng làm kinh diễm tuổi xuân của người khác.
Ta chắp tay đi đến dưới hiên, mỉm cười hỏi:
"Đạo trưởng, dạo này vẫn khỏe chứ?"
Hắn mím môi, không trả lời ta.
Chỉ mời ta vào phòng.
Trong phòng dọn dẹp rất sạch sẽ, lại vô cùng đơn giản, một giá sách, một cái bàn vuông, trên bàn bày một ấm trà cùng vài cái chén, đều là đồ sành thô, nhưng lại tròn trịa đáng yêu, góc tường dựng thanh kiếm gỗ đào của hắn.
Sàn nhà lát gạch đá xanh trơn bóng, ấm áp, không biết đã được lau chùi bao nhiêu lần rồi.
Một tấm bình phong sơn thủy che khuất, lờ mờ lộ ra một góc giường.
Ta không mời mà tự ngồi xuống, cầm chén trà trên bàn lên xem.
Trong phòng không biết đốt than ở đâu, kéo rèm xuống liền không cảm thấy lạnh nữa.
Trường An quen đường quen lối, đi vòng qua bình phong, không lâu sau, đã cởi hết áo lông, giày, trên chân là một đôi giày vải đế mềm.
Đôi giày là do Tử Đồng làm, không biết từ lúc nào đã được hắn mang lên núi.
"Nương có nóng không? Hay là người cũng cởi áo choàng đi?"
"Nương lát nữa phải đi, cởi ra lại phải mặc vào, phiền lắm. Con nếu không muốn về, thì cứ ở trên núi một ngày, mai hoặc ngày kia về cũng được."
Ta sờ xoa mái tóc đen nhánh của Trường An, tóc hắn nhiều, giống ta, ta lại nhìn Tống Ly một cái, tóc chàng cũng không ít.
"Hôm nay nương không đi được không?" Đứa trẻ nhỏ, tâm tư vẫn còn viết hết trên mặt.
Ta không nợ ai, chỉ nợ con trai ta.
Ta lắc đầu, hắn liền không nói gì nữa.
Ta nhìn ra sự thất vọng của hắn, nhưng có cách nào khác đâu?
Có những tiếc nuối là của người lớn, nhưng con trẻ dường như phải chịu đựng nhiều hơn.