Bạch Nguyệt Quang Của Ta Là Thái Nữ

Chương 9



Hắn nói chuyện với Trường An rất kiên nhẫn, ngồi trên ghế dùng cành đào gọt cho Trường An một thanh kiếm gỗ đào, ta chống tay lên cằm mà ngắm.

Ta cũng muốn một thanh, nhưng tất cả đều là chuyện của ngày xưa rồi.

Ăn trưa xong, Trường An ngáp ngắn ngáp dài đi ngủ, ta cũng nên về, nhưng trước khi về, có vài lời muốn nói với Tống Ly.

Hôm nay gặp nhau, không biết lần sau gặp lại là khi nào.

Hắn đưa ta ra sau núi, núi không cao, nhưng vì có tuyết, dưới chân trơn trượt.

Hắn đưa tay ra muốn kéo ta, chỗ hổ khẩu có một lớp chai mỏng.

Ta đặt tay vào lòng bàn tay hắn, ấm áp và vững chãi.

Vất vả lắm mới lên được núi, trên núi có một cái đình, hồi nhỏ ta nghịch ngợm, từ hàng rào nhảy xuống, bị ngã sưng hết đầu.

Ta nén hai hàng nước mắt, bắt hắn phải hứa không được nói chuyện này cho người khác nghe, vì quá mất mặt.

Lúc đó hắn cũng còn nhỏ, má còn bụ bẫm, vẻ mặt bất đắc dĩ hỏi ta có đau không?

Rồi lại đưa ta vào bếp luộc trứng giúp ta xoa, nghĩ lại dường như vẫn còn là chuyện mới xảy ra không lâu!

Nhìn xuống, có thể thấy toàn cảnh Bạch Vân Quan, bạc phơ một màu, toát lên vẻ trang nghiêm, tĩnh mịch.

Ta nhìn làn khói trắng bốc lên mỗi khi hít thở, đưa tay ra nắm lấy, rất lạnh, nhưng tan đi rất nhanh.

"Tống Ly, không cần phải tự trách, hãy sống cuộc đời chàng muốn, ta sống rất tốt, Trường An cũng rất tốt."

Ta quay đầu mỉm cười nhìn hắn, hắn nhìn về phía xa, một bông tuyết rơi trên hàng mi dài, hàng mi khẽ run, tim ta cũng run lên, bông tuyết liền biến mất.

"Điện hạ đã từng yêu thích ai chưa?"

Giọng hắn lạnh lùng, nhìn ta một cách nghiêm túc.

Ta mỉm cười gật đầu, đã từng yêu rồi! Yêu rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi. Follows để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!

"Thế nào mới là yêu?"

"Khi không gặp, thì cứ nghĩ hoài nghĩ mãi, khi người đó đứng trước mặt, vẫn rất nhớ, có lẽ, đó chính là yêu?"

"Là vậy sao?"

Hắn nói một cách u buồn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Tống Ly, huynh trưởng của chàng giờ ở đâu?" Hôm nay không thấy hắn.

"Đi phiêu bạt bốn phương rồi."

"Tại sao chàng không đi cùng hắn?"

"Người thích phiêu bạt luôn là hắn, không phải ta."

Ta có chút ngạc nhiên, trong ấn tượng của ta, Tống Ly hẳn là người yêu tự do, dù sao hắn ở trong cung mấy ngày, liền tỏ ra bồn chồn, lúc nào cũng muốn rời đi.

Ta im lặng, không biết nên nói gì nữa.

Hắn cũng im lặng, ta và hắn thành thân được một năm, ta nói ít, hắn nói nhiều hơn ta.

Hắn thức dậy đi ngủ đều có giờ giấc, cởi quần áo đều phải gấp gọn gàng, ta thì không, muốn gì làm nấy, mỗi ngày đều lấy cớ dậy sớm sẽ đoản mệnh để lười biếng trên giường.

Nhưng bây giờ, hắn cũng không nói nữa.

Có lẽ, đây mới là con người thật của hắn?

"Huynh trưởng của chàng là một người kỳ lạ."

Hắn sắp xếp cuộc đời của Tống Ly đâu ra đó, thù nhà nợ nước, dường như đều là của Tống Ly, hắn nuôi dưỡng Tống Ly lớn lên, bắt Tống Ly sống trong xiềng xích, còn hắn lại tiêu sái tự tại, ha!

"Đây là ngươi đang cười nhạo chúng ta sao?

 Cái gọi là báo thù, chẳng qua đều là do ngươi một tay sắp đặt! Ngươi đánh cược ta sẽ không g.i.ế.c ngươi, ta quả thật đã không thể g.i.ế.c ngươi."

Ta không thể phản bác, trong cung có vô số thị vệ, ám vệ, võ công của Tống Ly dù có giỏi đến đâu, chàng chỉ có một mình, nếu ta không cho phép, e rằng chàng ngay cả cửa cung cũng không vào được.

"Đúng, ta biết chàng sẽ không g.i.ế.c ta."

Ta thu tay áo quay đầu nhìn hắn, hắn cũng nhìn ta, đôi mắt đen thẳm, không thể nhìn ra hắn đang nghĩ gì.

Tuyết lớn phủ đầy vai hắn, ta muốn đưa tay giúp hắn phủi đi, nhưng lại siết chặt tay, kiềm chế.

Nếu chỉ cần đối diện là có thể bạc đầu, thì cũng tốt.

"Vì sao lại thành thân với ta?"

"Tuân theo bản tâm thôi! Không hỏi kết quả, không cầu tương lai!"

Ta nheo mắt mỉm cười nói với hắn.