Bạch Nguyệt Quang Trong Lòng Bạo Quân

Chương 1: Ánh Trăng Sáng Trong Lòng Bạo Quân



Chẳng ngại bị đày xuống âm phủ, chỉ nguyện cùng người thiên trường địa cửu.

Cô đơn vẽ nên đôi uyên ương, khi tỉnh lại mới hay đó chỉ là giấc mộng ngàn năm.

Ngày tháng năm ấy, tuyết phủ trắng xoá ngập trời... Hình bóng vị bạo quân nổi tiếng thế gian với sự lãnh khốc tuyệt tình lẫn trong làn tuyết buốt giá, mang theo nỗi cô đơn bi thương.

Từ lúc nào, hắn đã khắc tên nàng vào sâu trong lòng ngực, tự thôi miên bản thân, lừa dối chính mình, chỉ trong khoảnh khắc ấy, mồ hôi lạnh ướt đẫm sống lưng, hắn giật mình nhận ra cảnh còn người mất...

Nàng khiến con tim hắn m.á.u chảy đầm đìa, khiến thân thể hắn như bị lóc xương xẻ thịt.

Bạo quân kiêu ngạo từng đứng trên muôn người nay đã thân tàn ma dại.

Cuộc đời hắn chỉ có một sai lầm duy nhất, lầm tưởng đau đớn nhất là cái chết, mà không biết rằng...

Thứ khiến con người sống không bằng chết, chính là con d.a.o hai lưỡi mà thế gian gọi là tình yêu.

Mấy đêm nay, Vân Mặc đều chìm trong ảo mộng.

Hoàng cung toát ra hơi thở lạnh lẽo, m.á.u đỏ thấm đẫm nền tuyết lạnh.

Linh hồn Vân Mặc phiêu bạt, bước đi trong hư vô, mỗi bước đi như dẫm lên gai nhọn, m.á.u chảy lênh láng.

Trái tim cũng theo bước chân nàng, hòa chung nhịp đập, đau đớn như nghìn mũi tên xuyên thấu.

Mê Truyện Dịch

Khi tuyết tan, nàng thấy một nam tử dáng người mờ ảo, cuồng ngạo ngồi trên ngai vàng.

Dù chỉ nhìn mơ hồ, nhưng hình dáng hắn khiến nét mặt Vân Mặc lộ vẻ kinh diễm.

Tóc hắn đen óng như ngọc, huyền bí tựa lưu ly.

Đôi mắt hổ phách sâu thẳm, sắc bén mang vẻ yêu dị, câu dẫn lòng người.

Trên người hắn toát ra hơi thở hoang dã, dụ dỗ người khác sa vào cạm bẫy tình yêu.

Sự tồn tại của hắn mạnh mẽ đến mức bất cứ thiếu nữ nào cũng nguyện phục tùng dưới chân, dù biết nguy hiểm tột cùng vẫn như thiêu thân lao đầu vào tử ngục.

Những bông tuyết lả tả rơi, phủ trắng những cành mai bên cửa sổ.

Cảnh vật bên ngoài tĩnh mịch, đẹp như tranh vẽ, còn người nam nhân trên ngai vàng dường như thờ ơ tất cả.

Nam nhân ngạo mạn, tay nâng chén rượu đỏ tươi, lạnh lùng uống cạn từng chén.

Đôi mắt phượng hình hẹp dài liếc nhìn tuyết rơi bên ngoài, tiếng nhạc vang vẳng nghe như giai điệu cô đơn, bi thương thấm đẫm.

Thế nhưng, trong đôi mắt phượng ấy chỉ thấy sự lạnh lẽo vô tình, đâu có chút bi thương oán hận?

Trái tim Vân Mặc bỗng nhói đau từng đợt, âm ỉ khó chịu.

Sao vô cớ nàng lại đau đớn đến thế?

Khi nàng cố gắng kìm nén nỗi đau trong tim, ngước mắt lên mới thấy trong căn phòng này còn có một nữ tử.

Trái ngược với nam nhân trên ngai vàng, quần áo nữ nhân rách tả tơi, người đầy vết thương bầm tím, mái tóc rối bù che mờ phần mặt mệt mỏi nhơ nhớp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Máu đen rỉ ra không dứt từ miệng nàng ta.

Mặc dù thê thảm là vậy, nữ tử kia trước sát khí nặng nề của nam nhân ngồi trên ngai vàng không hề run sợ, thậm chí còn cười điên cuồng.

Hoàng cung rộng lớn là thế, chỉ có bọn họ đối diện nhau, nữ tử kia còn gằn từng tiếng:

"Hahaha... Chính ngươi đã g.i.ế.c nàng!"

"Nực cười làm sao, chỉ vì nàng yêu ngươi mà nàng c.h.ế.t vì ngươi..."

Nam nhân quăng chén rượu xuống đất, mảnh vỡ văng tứ phía.

Hắn cầm thanh kiếm đen đầy m.á.u tươi, bước lạnh lùng đến bên nữ tử kia, tàn nhẫn c.h.é.m một nhát.

Nữ tử đau đớn quằn quại, mặc cho từng nhát c.h.é.m lăng trì, nàng vẫn điên cuồng gào thét:

"Dù ngươi g.i.ế.c ta thì sao? Ta dù có bị đày xuống 18 tầng địa ngục cũng nguyền rủa các ngươi đời đời kiếp kiếp, âm dương ly biệt!"

"Ta nguyền rủa các ngươi đời đời kiếp kiếp, âm dương ly biệt!"

"Ta nguyền rủa các ngươi đời đời kiếp kiếp, âm dương ly biệt!"

Tiếng nói của nàng vang vọng từng hồi trong hoàng cung lạnh lẽo, như quỷ gọi hồn từ sâu thẳm địa ngục.

Khi nàng ngẩng đầu nở nụ cười quỷ dị, m.á.u vẫn rỉ ra từ miệng khiến Vân Mặc rùng mình.

Trái tim nàng lại run rẩy, tưởng như tan vỡ thành nghìn mảnh nhỏ.

"Vân Mặc, Vân Mặc!"

Tiếng gọi từ thực tại kéo Vân Mặc ra khỏi cơn mơ.

Nàng đỡ lấy đầu đau nhức, chậm rãi mở to mắt.

Mờ mịt nhìn về phía phát ra giọng nói, tỉnh táo lại, nước mắt ứa đầy mặt.

Trái tim vẫn còn chút nhói đau, không rõ lý do vì sao.

Lúc này, tại phòng nghỉ của Vân Mặc, trong tập đoàn Hải Thịnh, Diệp Nhu Thanh cau mày nhìn nàng, cất giọng cảnh báo:

"Tình trạng mấy ngày nay của em không ổn. Rốt cuộc có chuyện gì vậy?"

Vân Mặc là diễn viên múa mới nổi, gần đây những điệu múa của nàng được công chúng khen ngợi.

Sắc thái thanh thoát, câu hồn đoạt phách, điệu múa từ mỹ lệ trở nên thấm đẫm linh hồn, khiến khán giả mê mẩn.

Nhưng vì sao mấy ngày nay nàng mất tập trung? Vũ điệu vì thế mà mờ nhạt hẳn.

Người dẫn dắt, vì tài năng xuất chúng của nàng, thường khen ngợi hết lời, nhưng mấy ngày này lại vô cùng thất vọng.

Với những ngôi sao trẻ mới bước chân showbiz, phong độ lên xuống là chuyện thường, nhưng trường hợp Vân Mặc thì khác hẳn.