Nàng là tài năng thiên phú hiếm có trăm năm mới gặp một lần.
Việc thiên tài như nàng bỗng có nguy cơ sa ngã khiến Diệp Nhu Thanh lo lắng không yên.
Cây rụng tiền của Hải Thịnh sắp nở hoa, sao có thể để nó vô cớ héo úa?
Diệp Nhu Thanh đã quyết định đặt cược vào Vân Mặc, tin chắc mình không nhầm người, cái giá thu nhận nàng về không hề nhỏ.
Với tư cách giám hộ danh nghĩa kiêm quản lý, cô cảm thấy cần phải cảnh báo cho nàng.
"Vân Mặc, tôi không quan tâm dạo này em bị gì ám ảnh.
Tập đoàn Hải Thịnh có thể cho em ăn mặc, tài nguyên, đưa em đến ánh hào quang showbiz, cũng có thể thu hồi tất cả, dẫm đạp em dưới chân khiến em vạn kiếp bất phục."
Vân Mặc nghe vậy, ánh mắt trầm xuống.
Nàng hiểu rõ đây là lời cảnh cáo trực tiếp.
Rõ ràng, Hải Thịnh sẵn sàng dang cành ô liu giúp nàng bước tới đỉnh vinh quang, đồng thời cũng có thể quay lưng đẩy nàng rơi xuống vực sâu.
Nàng không bao giờ quên điều đó.
Khẽ siết chặt bàn tay, nàng thầm nhủ vượt qua bao gian khó mới có cơ hội chuyển mình, rời khỏi cô nhi viện; dù bị lợi dụng, nhưng hiện tại vẫn tốt đẹp hơn trước rất nhiều.
Nàng tuyệt đối không được phạm sai lầm nào nữa.
Những giấc mơ hoang đường mấy đêm qua lặp lại, có lẽ tâm lý nàng đang bị áp lực quá lớn.
Trong lòng vẫn nắm chặt một tia hi vọng mong manh để tồn tại đến hôm nay, tin chắc một ngày mình sẽ tỏa sáng rực rỡ, hình ảnh sẽ phủ sóng khắp nơi, người đó nhất định sẽ nhìn thấy nàng!
Im lặng một lúc, tỏ ra ngoan hiền, Vân Mặc nhẹ nhàng dạ một tiếng.
Có lẽ do ảnh hưởng tiêu cực của giấc mơ, giọng nàng hơi khàn.
Diệp Nhu Thanh thấy vậy thì hài lòng gật đầu.
Rồi cô ta đưa cho Vân Mặc một kịch bản.
"Đây là câu chuyện chuẩn bị chuyển thể phim do chính Hải Thịnh sản xuất. Có một cảnh múa quan trọng đòi hỏi kỹ thuật điêu luyện, xét người có tiềm năng, Hải Thịnh đặt niềm tin vào em."
Nghỉ một chút, Diệp Nhu Thanh nhìn sâu vào mắt Vân Mặc:
"Đây là tác phẩm được đầu tư quy mô lớn. Nếu em tiếp tục thể hiện xuất sắc như trước, không nghi ngờ gì nữa, danh tiếng của em sẽ được khẳng định và nổi tiếng như một ngôi sao hạng A."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong lòng Vân Mặc chấn động, cảm nhận thời cơ thay đổi cuối cùng đã đến.
Siết chặt kịch bản trong tay, ánh mắt nàng rạng rõ quyết tâm.
Mê Truyện Dịch
Bên ngoài, ánh đèn phố rực rỡ tựa sao sa.
Diệp Nhu Thanh đưa Vân Mặc về bằng xe riêng, còn nàng chăm chú lật từng trang kịch bản.
Câu chuyện cổ đại mang tên "Hoàng Quyền Đế Vương" kể về một tiểu thư cao quý, cùng người thương vượt qua gian khó, cuối cùng cùng nhau lên ngai vàng chí tôn, lưu lại giai thoại bao đời.
Cốt truyện không quá đặc sắc, nhưng kịch bản được Hải Thịnh đầu tư số tiền lớn, nên Vân Mặc rất nghiêm túc đọc để có cảm xúc sáng tạo điệu múa riêng.
Màn biểu diễn của nàng nằm gần cuối câu chuyện, là điệu múa mừng tân hoàng đế, tân hoàng hậu trị vì giang sơn, kết thúc thời bạo quân gây oán thán.
Nhân vật bạo quân cuối cùng là phản diện, được miêu tả vô cùng lợi hại, hứa hẹn đem lại kịch tính cho khán giả.
Thế nhưng khó tin nhất là khi cặp nam nữ chính dẫn quân công thành, phản loạn tiến vào hoàng cung, bạo quân không chống cự, mọi việc diễn ra dễ dàng một cách bất thường khiến người ta nghi ngờ đằng sau có âm mưu quỷ kế.
Nữ chính đã nghi hoặc, nhưng nam chính khẳng định trời cao đứng về phía họ.
Bạo quân đáng bị dân chúng căm hận sâu sắc, sao có thể là người được trời bảo hộ?
Khi đôi nam nữ bước vào hoàng cung, trước mắt chỉ là cảnh vắng lặng, thê lương đến lạnh lẽo.
Ban đầu họ nghĩ bạo quân đã ẩn mình chờ thời, nhưng càng nghĩ càng thấy kỳ lạ.
Khi binh lính tản khắp nơi tìm kiếm, phát hiện nam tử mặc áo bào đen đã c.h.ế.t trong vườn thượng uyển.
Thời tiết lạnh giá, tuyết trắng rơi liên tiếp, m.á.u đỏ còn tươi còn vương trên nền tuyết.
Bạo quân vừa c.h.ế.t không lâu, cạnh đó là chén rượu lưu ly còn sót lại vài giọt, có thể do uống rượu độc mà chết.
Không rõ là tự tử hay bị đầu độc, cái c.h.ế.t của hắn mơ hồ và quỷ dị, nhưng tin tức bạo quân đã c.h.ế.t lan truyền khiến mọi người vui mừng, ai nấy đều tổ chức tiệc tùng ca múa không ngừng.
Vai trò của hắn trong truyện chỉ như bạo quân bị căm hận tận xương tủy, rồi vì tài năng hơn người mà thống nhất thiên hạ nhưng bị chia rẽ sau đó.
Đến khi thiên hạ quy về một mối, chiến tranh kết thúc, hắn cũng theo đó mà chết, nhằm hợp lý hóa việc nam nữ chính lên ngôi cai trị thiên hạ mà chẳng tốn một giọt mồ hôi!
Chỉ là không hiểu vì sao khi đọc đến đoạn đó, trái tim Vân Mặc lại run rẩy khôn cùng, đầu óc đau nhức như bị kim châm.
Cảm xúc của nàng cực kỳ hỗn loạn, thậm chí còn thoáng lóe một tia không cam lòng! Nhưng rốt cuộc vì sao vậy?
Bên tai thoang thoảng len lỏi tiếng nói trầm ấm của một nam nhân dịu dàng nỉ non, đầy mê hoặc: