Bạch Nguyệt Quang Trong Lòng Bạo Quân

Chương 10: Ánh Trăng Sáng Trong Lòng Bạo Quân



- " Điện hạ, nô tài biết tội....nô tài ngàn lần đáng chết...!Thỉnh xin điện hạ trách phạt.."

Vân Mặc quật cường ôm lấy chân hắn mà khóc, tỏ vẻ yếu đuối vô hại...ở phim truyền hình, chẳng phải người ta hay cầu xin thế này ư?

- " Ngươi đã nói thế, vậy thì c.h.ế.t đi là được rồi..."

Giọng vị hoàng tử không mặn không nhạt.

Vân Mặc hốt hoảng, một mặt trong lòng sợ hãi mà đau khổ đến ruột gan quặn thắt, một mặt đem Nhất Dạ ra mắng một trăm lần, mình đang diễn, hắn không thể phối hợp theo kịch bản được à?

- " Điện hạ, nô tài biết sai..

Tuy nô tài ngàn lần đáng c.h.ế.t nhưng vẫn hi vọng giữ lại mạng quèn này để phục vụ điện hạ, nô tài đảm bảo nghe lời, hằng ngày nấu cơm nhóm lửa giúp điện hạ, nô tài còn có thể..."

Nàng nói nhăng nói cuội một hồi.

Nhất Dạ không cắt lời nàng, cứ để nàng diễn.

Hắn dù chưa đủ 10 tuổi nhưng có gì mà chưa trải qua? Nàng tuy dối lừa nhưng không thể che mắt được hắn.

Hắn nhìn thấy trong đôi mắt của kẻ đối diện, tuy xinh đẹp nhưng lại phản bội lời nói của nàng.

Không giống như đêm qua, ánh mắt nàng trong đến thế, khiến hắn cứ ngỡ là thật lòng.

Hắn chán ghét nàng giả dối cầu xin mình như hiện tại.

Hắn biết, bây giờ nàng nói hươu nói vượn, nhưng trong đầu sợ là đã đem hắn lăng trì không biết bao nhiêu lần.

Trên đời chẳng có kẻ nào tự nguyện đối xử tốt với hắn cả.

Kẻ đang ba hoa dùng khổ nhục kế trước mặt hắn cũng chỉ vì không muốn c.h.ế.t mà thôi.

Giả dối làm sao, nực cười làm sao...

Vậy mà trong khoảnh khắc trước đó, hắn còn thấy luống cuống, hoảng hốt vì nàng! Hắn quả là cô độc quá đến muốn điên rồi.

Nhất Dạ cười lạnh một tiếng.

Hắn siết chặt lấy cằm nàng, khiến nàng rên lên đau đớn.

- " Kỹ thuật diễn của ngươi khiến ta vô cùng chán ghét!"

Vân Mặc sợ hãi tột cùng mà ngưng khóc, chỉ là lệ vẫn rơi đầy mặt.

Bị vạch trần nội tâm thẳng thừng khiến nàng ngoài sợ hãi còn tràn ngập cảm giác tội lỗi.

Đôi mắt của nàng phản chiếu hình ảnh của hắn tựa như quỷ bò ra từ địa ngục, cổ họng nàng bỗng thấy khô khốc, một câu cũng không nói được.

- "Ngươi cút!"

Đại hoàng tử thản nhiên đứng dậy, ném cho Vân Mặc ánh mắt muốn g.i.ế.c người, Vân Mặc lảo đảo đứng lên, nàng biết, bạo quân tương lai không thích nói lần hai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mê Truyện Dịch

Hiện tại không thức thời rời đi, chỉ có đường chết.

- "Tạ ơn điện hạ, nô tài cáo lui."

Vân Mặc miễn cưỡng nở nụ cười đáp lại.

Do quỳ lâu trong tuyết nên bước chân nàng tập tễnh, khổ nhục kế hi sinh bản thân trở thành trò hề đáng thương, đúng là bạo quân tương lai, sao có thể dễ dàng lừa gạt.

Nàng đang hi vọng xa vời gì ở một trái tim vô cảm không tồn tại tình yêu? Nghĩ cách lấy lòng một người như thế rồi cầu mong sự xót thương đúng là một việc hết sức ngu ngốc.

Đạp tuyết mà đi, nàng còn nghe thấy tiếng hắn hờ hững vọng tới.

- "Không muốn c.h.ế.t thì đừng làm mấy trò xuẩn ngốc.

Ta không phải là đứa trẻ dễ gạt như ngươi nghĩ."

Vân Mặc không quay đầu lại, nàng coi như không nghe thấy gì.

Nếu như không thể lấy lòng bạo quân mà mở một con đường sống, liệu còn cách nào khác để tồn tại ở thế giới này không?

Nhất Dạ ngước nhìn về chân trời phía xa, cũng không còn nhiều thời gian cho hắn nữa rồi.

Quả nhiên, Vân Mặc tỏ ra rất biết điều, ở phòng Nhất Dạ không xuất hiện thức ăn mà Vân Mặc làm nữa.

Đối với việc này, Nhất Dạ cũng không tỏ vẻ gì cả.

Chỉ là, sâu trong tâm hồn, hắn thấy có chút trống rỗng.

Nhưng sau đó cảm xúc này cũng bị hắn gạt phăng ra sau đầu, cuộc sống như thế này, mới là cuộc sống của bản thân hắn.

Ngước mắt nhìn làn tuyết đang rơi, hắn bỗng nhiên muốn cười.

Nụ cười của hắn, in trong làn tuyết, không rực rỡ như hoa mà méo mó kiên cưỡng.

Nhìn thế nào cũng thấy thập phần đáng thương.

Sáng sớm, một vị công công mới đến hoàng cung của hắn, hắn biết, tên kia là đến truyền lệnh cấm túc của hoàng thượng.

Hắn đã biết điều đó từ đêm qua khi đang lén lút trở về Ngọc Lan cung, cuộc nói chuyện của hai thái giám ở Phượng Nghi cung đã vô tình lọt vào tai hắn.

Vị công công nhìn thấy hắn thì mừng rỡ trong lòng, phải biết đại hoàng tử thường xuyên hành tung bất định, chỉ riêng việc truyền chỉ cho hắn thôi cũng đủ cho lão nhức đầu.

Mặc dù với hành tung của đứa bé 9 tuổi, nếu hoàng thượng thực sự để tâm có thể phái ám vệ võ công cao cường để trông chừng hắn.

Nhưng cố nhiên là hoàng thượng chẳng để tâm, khiến cho lão mỗi lần đi truyền ý chỉ hoàng đế tới đại hoàng tử đều phải đau đầu mà tìm hắn khắp nơi.

Thật may khi lần này lão đến khá sớm, đại hoàng tử có mặt ở Ngọc Lan cung.

Sau khi truyền ý chỉ cấm túc cùng chép phạt cho Nhất Dạ xong, theo lẽ thường hoàng tử cho dù không đồng tình cũng sẽ phải cắn răng mà vui vẻ tiếp nhận ý chỉ, nhưng Nhất Dạ chỉ hờ hững ngạo mạn ngồi ghế lắng nghe, đến nửa điểm chú ý cũng không có.